Lâm Nguyên gần đây có chút phiền muộn, bởi vì người họ Viêm đã không còn ngủ với cậu nữa. Chính là lúc bình thường, nằm ở trên giường nhắm mắt lại ngủ, Viêm Đình đều không muốn. Này khẳng định là biểu hiện hắn không còn yêu cậu nữa. Quả nhiên nam nhân đều không phải thứ tốt, đồ càng dễ dàng có được càng không biết quý trọng. Lâm Nguyên mặc một bộ đồ ngủ mềm mại, ngồi xếp bằng ngồi ở bàn đá ở sân sau, gục đầu vào lòng bàn tay, thở dài. Khi cơn gió lạnh thổi qua, mặt cậu đỏ bừng vì lạnh. Cậu phà hơi ra tay thở xoa hai tay vào nhau, tiếp tục giữ nguyên tư thế vừa rồi, ngẫm nghĩ chuyện quan trọng này liên quan đến hạnh phúc cả đời. Đôi lông mày thanh tú cau lại, khóe miệng bĩu ra hàng mi dài và rậm khẽ rũ xuống, che đi đôi mắt màu hổ phách. Ánh nắng trực tiếp phủ bóng lên mi mềm. Do ảnh hưởng của nội tiết tố khi mang thai, làn da của Lâm Nguyên trở nên trắng hơn trước mềm mại đến mức có thể vắt ra nước. Nhưng cậu không thích, cảm thấy thực giống con gái không có một một chút khí khái nam tử hán . Da màu đồng sẫm mới là tiêu chuẩn cho nam giới. Lâm Nguyên cảm thấy Viêm Đình gần đây không chạm vào mình, chính là bởi vì nguyên nhân này. Mỗi khi mặt trời mọc, cậu liền ngồi quay mặt về phía mặt trời như một bông hoa hướng dương tràn đầy năng lượng, để mặt tiếp xúc hoàn toàn với ánh nắng. Hy vọng phơi đến càng đen càng tốt. Nhưng có hiệu quả không tốt, sau hai ngày liên tục phơi nắng, Lâm Nguyên nhận thấy làn da của mình không những không có dấu hiệu đen sạm mà còn có vẻ trắng sáng hơn. Cậu trở thành một hoàng tử nhỏ u sầu, cứ ba phút lại thở dài một hơi. Ngay khi mặt trời ló dạng và nhiệt độ tăng lên, Lâm Nguyên đã mặc quần áo chỉnh tề trên trán chảy ra một mảnh mồ hôi mịn như pha lê. Cậu đưa tay lên lau lung tung , nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại thở dài ghen tị.
Trong vòng bạn bè, Tần Miện vừa đăng ảnh tự sướng. Khuôn mặt tuấn lãng soái khí, mày kiếm mắt sáng, phấn chấn oai hùng. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Lâm Nguyên là dấu hôn và dấu răng ở đường viền cổ áo sơ mi hơi hở của Tần Miện Nhìn qua, trông rất kịch liệt. Lâm Nguyên hâm mộ cực kỳ. Đều có đối tượng, vậy tại sao cuộc sống của cậu cùng Tần Miện lại khác biệt lớn như vậy? Hạn hán chết. Lâm Nguyên nghĩ đến Viêm Đình 30 tuổi cùng Chu Tử Mặc hai mươi tuổi thanh xuân trào dâng, lâm vào ưu sầu.
Viêm Đình từ cầm áo khoác từ trên lầu xuống dưới, chuẩn bị đến công ty.
Sau khi đi loanh quanh trong phòng khách, cuối cùng cũng tìm thấy bé con ở sau vườn với sự giúp đỡ của người hầu. Vừa đến gần liền nghe thấy tiếng thở dài, bất mãn lẩm bẩm nói: "Nghe bác sĩ Ngụy nói rằng gần đây lão Viêm đang uống thuốc.
Không biết thuốc có ảnh hưởng đến hứng thú của lão ấy không." Lâm Nguyên toái toái niệm, "Một hai ngày, mình còn có thể tiếp thu.
Nếu cứ kéo dài mãi không sinh hoạt, ai có thể nhịn được ? Cũng không phải mỗi ngày mình đều muốn đâu đều muốn, một tuần thì nên một hai ba bốn năm sáu chứ , rốt cuộc mình cũng mới 18 tuổi á, 18 tuổi còn không làm, chẳng lẽ phải chờ tới 68 tuổi sao?" Lâm Nguyên lầm bầm lầu bầu: "Hơn nữa, tôi tìm bạn trai chính là vì làm chuyện đó.
Viêm lão cẩu trước kia rất lợi hại, ai biết máy đóng cọc đột nhiên khô héo đâu?" Tiểu gia hỏa buồn bực lại tức giận nói thầm truyền tiến lỗ tai, Viêm Đình dừng lại bước chân yên lặng xoay người, lặng yên không một tiếng động mà rời đi. Mười phút sau, Ngụy Minh người đang xem TV với vợ ở nhà, nhận được một tin nhắn từ Viêm Đình. "Vợ cậu mang thai, có phải hay không mỗi ngày đem cậu ép khô?" Ngụy Minh: "......" Thật là một câu hỏi dữ dội! Nhìn xem, đây vẫn là Viêm tổng ít khi nói cười lạnh lùng mà anh từng biết sao? Vợ của Ngụy Minh không ép khô anh ta, nhưng anh ta biết rằng ông chủ của anh ta sắp bị vị kia trong nhà ép khô. Nghĩ đến khuôn mặt ngây ngô non nớt của Lâm Nguyên, Ngụy Minh kinh ngạc nhướng mày. Tưởng chừng như là đứa trẻ vô tội và vô hại, không ngờ rằng ... Chậc chậc chậc! Ngụy Minh vui sướng khi người gặp họa, cũng không biết não bổ cái gì ôm di động cười đến ngửa tới ngửa lui. Thuận tiện còn cùng Tần tổng chia sẻ tin tức này. Viêm Đình đợi nửa ngày, còn chưa nhận được hồi âm của Ngụy Minh.
Nhắm mắt lại và đạp ga bằng một chân. Chiếc Maserati màu đen phi nước đại qua góc cua lại đổ trở về.
Ở hẻo lánh vị trí, có một cửa hàng đồ dùng người lớn. Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đeo kính râm sải bước với hai chân dài. Một bà lão mập mạp đang buồn ngủ ngồi sau quầy nghe thấy tiếng bước chân, liền mở trừng trừng hai mắt, thản nhiên nói: "Muốn gì thì tự chọn đi." Viêm Đình cao to mà đứng ở nơi đó, lãnh mắt đảo qua kệ để hàng, biểu tình nghiêm túc, không giống như đến mua đồ người lớn mà giống như là tới tuần tra. Dì béo bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, còn tưởng rằng hắn là cảnh sát tuần tra đường phố, vội vàng run rẩy nói: "Thiếu gia, chúng tôi đây là làm ăn nghiêm túc." "Ừ." Viêm Đình chỉ chỉ bên phải kệ để hàng, "Cái kia, đóng gói cho tôi." Hóa ra thực sự đến để mua đồ, ăn mặc như xã hội đen còn đeo kính râm vào ban ngày. Dì béo thở phào nhẹ nhõm, từ trong quầy bước ra thu dọn đồ đạc mà khách yêu cầu.. Vừa gói hàng vừa lén nhìn vị khách hàng cao to này, nghĩ thầm ai làm vợ người này thì nhất định rất hạnh phúc. Dì béo không chỉ bán đồ, còn cung cấp những lời giải thích sau bán hàng, không cần biết đối phương có muốn nghe theo hay không, cũng nhanh chóng bắt chuyện "Thiếu gia, cậu có biết dùng cái này không? Nhớ kỹ rửa sạch trước khi sử dụng, tiệt trùng và lau khô sau khi sử dụng.
Nhân tiện, điều khiển từ xa này cậu chỉ cần làm theo hướng dẫn là có thể sử dụng được.
" Thảo luận về các bước sử dụng sản phẩm dành cho người lớn với một phụ nữ trung niên, cho dù đó là Viêm tổng, người đã quét sạch vạn quân trong giới kinh doanh cũng có chút lúng túng. Cũng may, màu da hắn đủ tối nên không thể nhìn ra biến hóa kính râm lại đem đôi mắt che đậy đến kín mít.
Dáng người cao và thẳng tắp của hắn giờ đây, chắn ngang ánh sáng ở lối vào cửa hàng. Sau khi Viêm Đình thanh toán tiền, rời khỏi cửa hàng với chiếc túi và đi bộ dưới ánh mặt trời, đôi tai đỏ bừng lộ ra. Ngồi vào trong xe, đặt túi lên ghế phụ nhìn chằm chằm vào cái đuôi thỏ thò ra khỏi túi giấy, Viêm Đình tâm viên ý mã xoay người lái xe về nhà thay vì đến công ty giải quyết công việc. Hắn gọi cho trợ lý của mình, đẩy hết cuộc họp sang buổi chiều trở về nhà nhưng nhận lại là trống không. Hai mươi phút trước, Lâm Nguyên đi ra ngoài. Tiết trời cuối thu ngày càng lạnh, nhiệt độ càng thấp. Lâm Nguyên mặc một chiếc áo len rộng để che đi đường cong của bụng, nên nhìn từ bên ngoài không nhìn ra được điều gì bất thường. Cậu bước vào quán cà phê, Triệu Tình đã đợi sẵn ở đó. "Tiểu Nguyên Nguyên, đây là tiền thưởng tháng này của em ." Triệu Tình cười từ trong bao lấy ra một cái phong thư, đẩy đến trước mặt cậu.
Phong bì căng phồng, vừa thấy có lẽ không ít tiền. Nhưng sau khi mở ra, Lâm Nguyên vẫn bị dọa sợ. Thế nhưng là 10.000 nhân dân tệ. Phát sóng trực tiếp một tháng, mỗi ngày leo núi , vượt sông, đào cỏ, mò cua, kiếm nhiều tiền như vậy. Lâm Nguyên muốn trở lại thị trấn nhỏ. 10.000 nhân dân tệ một tháng, hàng trăm ngàn một năm, số tiền khổng lồ! "Như thế nào? Có hài lòng không?" "Hài lòng, hài lòng." Lâm Nguyên gật đầu như giả tỏi, có gì mà không hài lòng chỉ cần công ty không phá sản, cậu có thể làm việc cả đời. Triệu Tình nhấp một ngụm cà phê, hỏi: "Hiện tại em cũng đã trở lại thành phố C, chương trình phát sóng trực tiếp tiếp theo nội dung là gì?" Lâm Nguyên ngơ ngác nhìn lên sau hành động đếm tiền. Trong thành phố không có núi hay sông, có một hồ bơi trong biệt thự của Viêm Đình nhưng không có cá trong đó. Cậu dường như không có việc làm. Lâm Nguyên mím môi dưới, trong đầu ong ong không chút suy nghĩ. Cậu vừa mở miệng muốn nói điều mình nghĩ tới, thì âm thanh từ TV treo trên tường cách đó không xa đã thu hút sự chú ý của hai người. "Khoảng thời gian trước, Viêm Hàn hai nhà liên hôn thất bại, Hàn gia trưởng nữ không biết tung tích, Viêm lão tiên sinh sáng nay hướng truyền thông xin giúp đỡ, muốn công khai vì con út tìm bạn trăm năm.
Cũng hứa như sau một khi có người mang thai con của Tam thiếu gia Viêm gia, liền có thể đạt được 500 vạn ." Tin tức dữ dằn vầy nè ? Sinh con là có thể có được 500 vạn, coi phụ nữ là cái máy sinh sản thì quá coi thường phụ nữ. Lâm Nguyên bĩu môi, thu hồi tầm mắt. Sau hai giây, hành động cầm cốc tạm dừng. Mới vừa nói chính là ai? Viêm gia......!Con út, kia chẳng phải là Viêm Đình sao? Ôi, tôi nguyện ý làm máy sinh sản. Ánh mắt Lâm Nguyên sáng lên. Mùa xuân thứ hai trong sự nghiệp, không ngờ lại đến sớm như vậy! Triệu Tình bị vẻ mặt lập tức thay đổi biểu tình của cậu làm cho giật mình, lại nghe cậu hỏi: "Có thể phát sóng trực tiếp sinh con cho một gia tộc không ?" Triệu Tình: "......???" Thằng nhóc này mất trí rồi. Tuy rằng cám dỗ 500 vạn và cái danh con dâu nhà giàu vô cùng có dụ hoặc lớn, tối hôm qua cô còn nằm mơ mình nằm ở trên núi vàng núi bạc chơi đùa, nhưng là Tiểu Nguyên Nguyên em phải nhớ kỹ giới tính chính mình ! Triệu Tình há miệng thành chữ O, sững sờ nhìn cậu. Lâm Nguyên rất bình tĩnh, bình tĩnh nhấp một ngụm sữa, "Chị Tình, em rất nghiêm túc chị tin không?" Tôi tin. Tin em cái quỷ ấy!
Triệu Tình dẫm lên giày cao gót chạy về công ty đi làm, Lâm Nguyên ngồi trên ghế đau khổ xoa trán bị gõ . Cậu thật sự không nói dối, tại sao lại không tin? Lâm Nguyên đang cầm sữa nhấp từng ngụm nhỏ thì lại nhìn thấy Triệu Tình đi rồi lại trở về. Còn chưa kịp hỏi, Triệu Tình đã chủ động giải thích, "Nhìn ngoài cửa, bọn họ đều nói mình mang thai đứa nhỏ của Tam thiếu gia Viêm gia, đến đòi tiền thưởng." Lâm Nguyên kinh ngạc mà nghiêng đầu, thấy một số phụ nữ mang thai với cái bụng to ở cửa, ai cũng không nhường ai, muốn đánh nhau tới nơi rồi. Cậu nhìn các nàng với cái bụng to như quả dưa hấu, rồi lại nhìn xuống cái bụng không có độ cong nào cả. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới hớn hở, trong phút chốc liền gục xuống. Nếu không có lợi thế cạnh tranh thì sao? Ngay khi Lâm Nguyên bước ra khỏi quán cà phê, thì đã nhìn thấy chiếc Maserati màu đen quen thuộc đậu ở bên đường. Cho đến khi ngồi trên ghế phụ, cậu vẫn còn ở trạng thái buồn bực không vui . Viêm Đình cúi người giúp cậu thắt dây an toàn, nhẹ nhàng xoa đầu cậu , "Em không vui?" Lâm Nguyên thở dài. Viêm Đình đột nhiên siết chặt vai, vì sợ rằng giây sau anh sẽ nghe thấy câu hỏi của đứa nhỏ "Sao anh không chạm vào em!" Không phải hắn không muốn chạm vào, mà là vì tình hình hiện tại của Lâm Nguyên, hắn hoàn toàn không dám chạm vào. Lỡ bị thương, động thai ..... Lâm Nguyên tuổi còn nhỏ, không biết cân nhắc. Nhưng Viêm Đình thì khác , hắn phải cân nhắc tất cả những rủi ro chưa biết trước. May mắn thay, Lâm Nguyên không có tâm trí nghĩ đến việc đó, uể oải mà nói: "Tôi muốn 500 vạn." Viêm Đình thở phào nhẹ nhõm, đưa ví tiền, "Bao nhiêu tùy thích, tự mình lấy." "Không cần." Lâm Nguyên lắc đầu, "Tôi muốn chính là nhà họ Viêm đưa ra 500 vạn." Viêm lão gia tử sao lại thế này, đời trước là bà mối à lúc nào cũng có suy nghĩ tìm đối tượng cho Viêm Đình . Không được, cậu cần thiết đi đến gặp ông ấy. Bất quá phải đợi cho đến khi cậu sẵn sàng. Lâm Nguyên nghĩ tới đây, mới định thần lại, nhận ra Viêm Đình không có lái xe trở về biệt thự, nghi hoặc hỏi: "Chú đi đâu vậy?" "Đưa em về nhà lấy 500 vạn." Lâm Nguyên: "!!!" Ế, là tôi đang nói vớ vẫn.
Sao cái gì cũng chưa chuẩn bị, đã phải gặp ba mẹ ! Lâm Nguyên lúng túng, túng đến triệt để. Nhưng không còn kịp rồi..