"Tôi không khỏe nên sẽ không đi xuống, chú tự đi đi." Lâm Nguyên ôm ghế xe không buông, đôi mắt hổ phách lộ vẻ vô tội, khóe miệng xì xụp, "Con trai của chú nói rằng nó muốn ngủ bây giờ, vì vậy đã đến lúc nghỉ ngơi." Maserati đỗ bên ngoài sân nhà cũ của nhà họ Viêm, Lâm Nguyên không muốn bước xuống xe. Viêm Đình lấy một cái chăn nhỏ ở ghế sau đắp lên cho cậu trên môi nở nụ cười, "Vậy tôi đi lấy cho em năm trăm vạn ?" Lâm Nguyên vốn có ý định này, đầu nhỏ vội vàng gật đầu, "Được, chú đi đi, tôi trên xe chờ ." Trước khi xuống xe, Viêm Đình đã kiểm tra qua lại và chắc chắn rằng chiếc xe sẽ không gặp nguy hiểm khi đỗ ở đây nên mới an tâm bước vào sân. Viêm lão gia tử vốn là người mệnh đào hoa, cưới nhiều vợ.
Ba người con trai và một cô con gái đều không sinh ra cùng một mẹ. Hiện nay, người nắm giữ danh phận Viêm phu nhân là một phụ nữ trẻ hơn Viêm Đình hai tuổi, cô đã ở Viêm gia được ba năm và không có con. Viêm Đình là con út trong gia đình. Người anh lập gia đình sớm, con cái cũng đã lớn.
Anh hai thì bất hòa với cha nhiều năm trước sau khi ra nước ngoài thì không bao giờ trở về nữa. Viêm lão gia tử dồn hết tâm tư vào Viêm Đình, mong hắn sớm lập gia đình có con trai như anh của mình, có cháu nối dõi tông đường. Và mặc dù mẹ của Viêm Đình đã ly hôn với chồng nhiều năm trước, nhưng vì lợi ích của một gia đình hào môn mà để con trai có thể thừa kế nhiều tài sản hơn, Ngô Quân và chồng cũ hợp sức với nhau cố gắng hết sức để giúp con trai kết hôn và sinh con. Có rất nhiều tiếng ồn trong sân, Viêm Đình tránh những người đó và vào nhà bằng cửa sau. Lần này, hắn quay lại không chỉ để thỏa mãn đứa nhỏ về vụ 500 vạn kia.Quan trọng hơn, Viêm Đình muốn bày tỏ suy nghĩ của mình với cha, để ông không can thiệp vào cuộc hôn nhân của chính mình. Trước đó Viêm Đình không định kết hôn, cũng chưa từng thích ai nên chẳng buồn quan tâm bố mẹ làm gì, để họ muốn làm gì thì làm. Nhưng bây giờ đã khác, hắn đã có người ở bên, hắn vẫn có chút lo lắng, nên hắn cảm thấy mình nên làm gì để Lâm Nguyên yên tâm. Lâm Nguyên dựa vào cửa sổ, nhìn bóng dáng Viêm Đình biến mất khỏi tầm mắt, sau đó thăm dò nhìn vào khoảng sân ồn ào đằng kia vài lần. Tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ bụng bự bước vào cánh cổng sắt lớn đang hé mở. Cậu đang thắc mắc thì một người phụ nữ mang thai khác bước xuống taxi và bước vào sân. Không phải tất cả họ sẽ đến để có được 500 vạn ? Lâm Nguyên nhíu mày, rút chìa khóa nhảy ra khỏi xe, tò mò tiến lại gần. Sân nhà cũ của nhà họ Viêm rất rộng rãi, khắp nơi đều là cây cối xanh tươi có vài bông hoa mùa thu đang nở rực rỡ, khá là phong phú và rực rỡ. Chỗ trống có vài chiếc ghế, những bà bầu bụng to ngồi trên đó. Trong lúc không ai để ý, Lâm Nguyên tò mò lẻn vào. Trong sân có rất đông người và nhiều phụ nữ có thai cùng tụ tập, cảnh tượng khá kinh hoàng. Lâm Nguyên có vẻ ngoài điển trai, ăn mặc giản dị nhưng không xa hoa. Những người phụ nữ có thai đều nghĩ cậu là thiếu gia nhà họ Viêm và khi họ nhìn thấy cậu vòng tay sau lưng, liền nhìn cậu với vẻ kính trọng.
Lâm Nguyên quay đầu lại, thấy không có ai quan tâm mình càng ngày càng dạn dĩ.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu cái bụng nhô ra của phụ nữ mang thai, trầm ngâm xoa xoa cằm, sau đó cúi đầu liếc nhìn bụng mình, trong đầu nghĩ ngợi gì đó. Một lúc sau, Lâm Nguyên nghiêng đầu tình cờ nhìn thấy một người đàn ông trông giống như quản gia già đang cầm sổ ghi chép mọi thứ, vì vậy đứng sau kiễng chân lên nhìn. Đó là thông tin cá nhân của những người phụ nữ mang thai. Lâm Nguyên nhận thấy rằng giới hạn của thai kỳ nhiều nhất là tám tháng và ít nhất là ba tuần. Quản gia ghi nhớ xong liền cầm sổ rời đi. Lâm Nguyên ngồi bên cạnh người phụ nữ mang thai có bụng trông như đã tám tháng, cười nói: "Xin chào." Khi cậu cười, một lúm đồng tiền nhỏ hõm xuống má phải, lông mày và đôi mắt trắng thanh tú, đặc biệt rất hợp mắt. Nhịp thở bà bầu hơi ngừng trong giây lát sau đó là cảm giác tim đập nhanh. Cô nghĩ, thiếu gia con nhà giàu này thật là ưa nhìn. Lâm Nguyên ngượng ngùng xoa xoa tay, thận trọng hỏi: "Cho tôi sờ bụng của chị được không?" "Được rồi." Người phụ nữ mang thai bị lóa mắt bởi vẻ ngoài quyến rũ của cậu, nghĩ rằng thật tuyệt nếu con trai cô ấy trông xinh đẹp như vậy trong tương lai. Lâm Nguyên vươn tay chạm nhẹ, sau đó ướm lên bụng mình những hai lần. Bà bầu bị hành động của cậu làm cho bối rối, " Em trai, em sẽ không mang thai." Ai nói vậy! Lâm Nguyên động tác dừng lại, ngẩng đầu cười đầy ẩn ý hỏi: "Chị thật sự mang thai đứa con của Tam thiếu gia?" "Làm sao có thể, chị là người bình thường còn chưa nhìn thấy mặt của Viêm thiếu gia." Ôm cái bụng nặng trĩu, bà bầu bắt đầu phàn nàn về bà mẹ chồng vô lý và quá đáng của mình.
Chồng chị là một thằng ngu bị bệnh, kêu chị tới thử vận may nếu DNA của đứa trẻ trùng khớp với của Tam thiếu gia thì sau này cháu trai của bà ta sẽ giàu có ". Bà bầu càng mắng càng hăng, thô bạo nói: "DM nó, bộ dạng thằng con trai giống như ma của bà ta, mà bày đặt làm như mình là em trai Tam thiếu gia, ngày ngày mơ mộng." Lâm Nguyên chớp mắt và im lặng một cách lạ thường. Trên đời làm sao có người như vậy? Chắc chắn, cậu đã biết quá ít. "Em trai, để chị nói cho em biết sau này kết hôn nhất định phải mở to mắt nhìn, cái gì thì cái cũng đừng mong đợi một người đàn ông tốt với mình.
Ai biết rằng một người đàn ông giống như con cún con trước mặt trước mặt ,d*t con mẹ nó còn tệ hơn cả một con chó.
" Nhìn chằm chằm vẻ mặt Lâm Nguyên vài giây, vội vàng xin lỗi cười nói: "Ô, em xem chị hoa mắt, em là lấy vợ, không phải gả đi, em là nam mà." Lâm Nguyên mím môi không nói gì.
Nếu cưới Viêm Đình làm dâu, không biết có bị ăn đòn không? Mạch não của Lâm Nguyên lớn đến mức không thể không bắt đầu nghĩ đến hình ảnh Viêm Đình trong bộ váy cưới màu trắng, càng nghĩ đến đây mắt càng nóng lên. Quên nó đi, không lấy ai cả, ngưng suy nghĩ. Quản gia lên lầu báo cáo tình hình với lão gia, nghe thấy tiếng cãi vã giữa Tam thiếu gia và lão gia tử trong phòng làm việc, đứng ở ngoài cửa một lúc không dám quấy rầy, liền trở về sân với danh sách trong tay. Nhưng phát hiện ra rằng những người phụ nữ mang thai vừa rồi đã biến mất. Những chiếc ghế xếp trong sân trống không, ở trung tâm là một cậu bé bắt chéo chân và ngậm một cây kẹo mút. Quản gia và những người khác xung quanh đều biết nhau, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm này. Nhưng nhìn cách ăn mặc và ngoại hình ấy, không giống một đứa trẻ trong một gia đình bình thường. Quản gia làm việc trong nhà họ Viêm nhiều năm, không dám làm trái ý với những người giàu có, đi tới cung kính hỏi: "Xin hỏi ngài là ai?" Lâm Nguyên cắn cây kẹo mút trong miệng, "Trước tiên không nên hỏi tôi, những người phụ nữ mang thai kia đã đi đâu rồi?" Vô thức liếc nhìn chung quanh, quản gia hỏi: "Bọn họ đều đi..." Lâm Nguyên dựa vào lưng ghế, cánh tay khoác hờ hững đôi mắt hoa đào trong veo khẽ nheo lại, vừa lưu manh vừa lạnh nhạt, "Tôi đưa mỗi người 100 tệ, bọn họ đều rời đi." Người quản gia:"......" Người quản gia cứng họng. Có thể lấymột trăm tệ, nhất định là mầm mống trong bụng không phải của Tam thiếu gia. Vừa rồi còn tiêu hao sức lực để ghi lại, người thông minh có thể nhận ra có nhiều cái thai còn chưa đủ tuổi, quản gia cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng dù sao ông cũng là quản gia nhà họ Viêm, cái gì cũng từng thấy qua, rất bình tĩnh, "Cám ơn ngài giúp đỡ, không biết thiếu gia vì sao lại tới đây? Chủ nhân đều bận, xin mời ngài đến phòng khách.
" "Vậy thì không cần." Lâm Nguyên xua tay đứng lên, "Tôi tới xem một chút.". Lâm Nguyên không muốn nhìn thấy cha của Viêm Đình lúc này. Ông già lập dị này đã được miêu tả chi tiết trong cuốn tiểu thuyết, ông ta rất già thân xác gần như bị chôn vùi một nửa trong đất, có ham muốn khống chế mãnh liệt. Ngay cả Lâm Kỳ, người có hào quang của nhân vật chính cũng không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của ông, không chỉ suýt chút nữa đã bị an bài gϊếŧ chết mà còn quỳ bên ngoài ngôi nhà cổ của nhà họ Viêm hơn mười tiếng đồng hồ dưới trời mưa to. Lúc trước khi đọc sách, Lâm Nguyên không có cảm giác gì.
Giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là một màn kịch cay đắng. Quỳ xuống trong một ngày mưa, đây không phải là một phần kinh điển của bộ phim hậu cung sao? Quỳ xuống thì không được, nhưng chuyện lớn là không được vào cửa nhà họ Viêm. Lâm Nguyên cực kỳ dễ, cậu chỉ muốn con của mình có hai người cha, nhưng cậu không muốn có thêm một người cha chồng khó tính. Lâm Nguyên quay người đi về phía cổng sân, lui về phía sau ba bước.
Khi sắp đi đến cánh cổng sắt, dừng lại quay sang bên cạnh, nhìn người quản gia đang nhìn mình bằng ánh mắt lưu luyến rồi than thở: "Sao ông không cản tôi ?" Lão quản gia năm mươi tuổi: "..." Thiếu gia này, làm nhiều cái hông hiểu nổi. "Quên đi, nếu không ngăn cản tôi liền tự mình ở lại." Lâm Nguyên đi tới quản gia vài bước, vươn tay giật mạnh râu trên mặt, phát hiện không phải giả.
Nói nhỏ, "Tôi sẽ nói cho ông một bí mật.
Thực ra, tôi đang mang thai đứa con của Viêm Đình.
Tôi có thể lấy 500 vạn ở đâu? Tôi có cần đăng ký không?" Người quản gia:"......" Dù già nhưng ông sẽ không bị lừa. "Vị thiếu gia này, xin đừng nói giỡn." Quản gia nghiêm mặt nói, "Đây là chuyện riêng của nhà họ Viêm, không phải chỗ của người khác có thể đùa giỡn." Nhìn đi, không ai đi tin rằng đàn ông có thể mang thai. Lâm Nguyên mím môi dưới, lại giơ ngón tay lên đầu, khẽ nói: "Ông chủ tên là gì ? Ồ, đúng vậy, tên là Viêm Gia Chính, hình như ông ấy khá già rồi? Tôi đề nghị ông nên dẫn ông ấy cùng đi đến bệnh viện.
" Lâm Nguyên kéo thẳng chiếc nơ của quản gia lùi lại một bước, cười nói: "Tôi nghĩ ông ấy bị bệnh Alzheimer, cũng không tốt quá." Nụ cười trên miệng, trong tim đau nhói. Trước kia gia đình họ Viêm bắt Viêm Đình và cô Hàn đính hôn, Lâm Nguyên đã chịu đựng điều đó.
Rốt cuộc, lúc đó chính cậu cảm thấy mình không có quyền nói bất cứ điều gì. Nhưng lần này hôn lễ bị đăng công khai, nhiều người bụng mang dạ chửa đến cửa, quản gia vẫn nghiêm túc đăng ký. Tại sao, lại thực sự nghĩ rằng họ đang mang con của Viêm Đình? Nghĩ như thế nào về cuộc sống của Viêm Đình vậy ? Máy sinh sản của lợn nái? Viêm Đình sống hay chết không quan trọng chỉ cần hắn có con và có thể tiếp tục cung phụng hương khói! Lâm Nguyên rất tức giận. Không phải cậu ghen tị mà là cảm thấy bất công cho Viêm Đình . Những thành viên trong gia đình bị bệnh tâm thần này, dù có hay không cũng không có gì khác biệt. Một đống rác! Người quản gia không ngờ người thanh niên có vẻ ngoài hiền lành, chất phác lại nói năng súng đạn và gậy gộc như thế này, lại công khai lăng mạ ông chủ là lão bệnh hoạn, râu ria xồm xoàm, tức giận nói: "Cậu nói bậy bạ gì đó đứa trẻ này đúng là không ai giáo dục thật vô giáo dục.! " Giáo dục ? Cũng phụ thuộc vào việc bên kia có đáng hay không! Lâm Nguyên trợn mắt, ngồi xuống ghế cũng không có ý định rời đi, chế nhạo: "Thì ra đây là cách nhà họ Viêm đối xử với khách, còn không cho một ly nước.
Còn nói như vậy.
Tôi không được học hành hả, là thiếu gia nhà họ Tần đàng hoàng, tôi làm sao có thể chịu được loại chuyện bất bình này.
Không được, tôi phải nói cho anh trai tôi biết.
" Tần Miện, người đang lang thang trong khuôn viên trường Đại học A, hắt hơi. Vừa dứt lời sắc mặt quản gia đột nhiên thay đổi, nhanh chóng cười nói: "Tần ...!thiếu gia, tôi đã xúc phạm cậu..." Họ Tần và họ Viêm là hai gia tộc lớn, ngang nhau ở thành phố A.
Những năm gần đây, ánh đèn sân khấu của nhà họ Tần thậm chí còn vượt qua cả nhà họ Viêm, quản gia sao dám làm trái ý. Lâm Nguyên vừa lấy điện thoại di động ra ra hiệu gọi điện, vừa nhướng mày. Tên họ Tần rất dễ sử dụng, hôm khác nhất định phải có quan hệ tốt với anh Tần, nhân tiện hỏi anh ta thêm một số câu hỏi riêng tư. Mặc dù Tần Miện lớn hơn Lâm Nguyên khá nhiều tuổi, nhưng quan hệ giữa hai người cũng không tệ. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Nguyên làm chuyện như một con cáo và một con hổ, không ngờ nó lại thành công như vậy. "Không cần xin lỗi." Lâm Nguyên mạnh mẽ vẫy vẫy tay, lại cất điện thoại vào túi, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thoang thoảng từ đâu đó, trong miệng chảy nước miếng trong bụng réo rắt. "Cái gì, ông đang chuẩn bị bữa trưa? Không biết tôi có thể ăn một chút không?" Người quản gia:"......" Tưởng đến đây để làm phiền nhưng không ngờ lại là cọ cơm. Cuộc thương lượng giữa Viêm Đình và ông Viêm không được suôn sẻ cho lắm, những người hầu đang làm việc trong biệt thự thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng mắng mỏ và tiếng đập phá từ phòng làm việc trên lầu. Trưa nắng vừa phải. Viêm Đình nhìn thời gian, sợ tên nhóc đang đợi trên xe chết đói nên không có tâm tình tiếp tục tranh cãi với cha mình. Anh ta bước ra khỏi ngưỡng cửa bằng chân trước, và tiếng gầm của cha hắn từ phía sau: "Đứa con trai bất hiếu, mày đừng quay lại khi đã bước ra khỏi, nhà họ Viêm không có đứa con như mày !" Đây chính xác là những gì Viêm Đình nghĩ. Trong những năm qua, hắn đã rất ghen tị với người anh thứ hai của mình, sống ngoài tầm kiểm soát của cha mình, sống một mình ở nước ngoài. Ngay cả khi anh ấy rời quê hương của mình, còn có một cuộc sống tốt hơn nhiều so với hiện tại. Viêm Đình sải bước từ trên lầu bước qua cửa và khoảnh khắc đó cuối cùng hắn hiểu ra, anh hai sẵn sàng cắt đứt quan hệ với cha mình và từ bỏ mọi thứ trong nhà họ Viêm vì người mình thích, quyết đoán như thế nào và nó đã như thế . Có được hạnh phúc. Nhớ rằng đứa nhỏ đang đợi mình trên xe, khóe miệng Viêm Đình cong lên thành một nụ cười, nhanh chóng chạy nhanh hơn. Hắn đi ra ngoài bằng cửa sau, chỉ thấy chiếc xe không có ai. Đứa trẻ nghịch ngợm từng nói sẽ đợi hắn trên xe giờ đã biến mất. Không có nhiều cư dân trong khu vực này, mỗi biệt thự bao gồm một khu vực rộng lớn, lại không có nơi nào để đi. Viêm Đình cau mày, định điều chỉnh giám sát ngoài cổng để xem thử. Vừa mới từ cửa chính bước vào, bước chân liền dừng lại. Trong sân, Lâm Nguyên ôm đùi gà cho đến miệng đầy dầu, ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp tầm mắt của Viêm Đình. A, hình ảnh duyên dáng mà cậu có bấy lâu nay không còn nữa. Đổ lỗi cho đùi gà!.