Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

36: Em đang bực bội với tôi?


trước sau

Vì thế chờ bọn họ chuẩn bị ổn thoả tất cả, sau khi cùng nhau lên khoang hạng nhất máy bay, thì nghe được Diệp Khuynh nhiệt tình nhìn về phía bọn họ chào hỏi: "Hello, đã lâu không gặp."

"Diệp đạo?" Quý Chu Chu kinh ngạc mở to hai mắt.

Diệp Khuynh cũng học theo dáng vẻ của cô, trừng to đôi mắt: "Rất bất ngờ? Quyện Thư chưa nói tôi cũng đi?"

Quý Chu Chu lập tức nhìn về phía Cố Quyện Thư. Cố Quyện Thư chầm chậm đối mặt với cô: "Ừ, quên mất."

"......" Quên cái đùi anh! Nội tâm Quý Chu Chu phát điên nhưng vẫn cười nói chuyện phiếm với Diệp Khuynh: "Không biết. Hôm nay xem ra tinh thần của anh không tệ."

Hôm nay "Mặt baby" một chút cũng không có dáng vẻ nóng nảy, ôn hòa đến tưởng chừng như là cùng với lúc trước là hai người khác nhau. Diệp Khuynh quả thật tâm tình không tệ, cả người đều đặc biệt thả lỏng: "Chỉ cần đừng để tôi làm việc, tâm tình của tôi đều là tốt."

Quý Chu Chu tràn đầy đồng cảm gật đầu, sau này lúc chờ Diệp Khuynh kêu cô sửa kịch bản, cô đoán chừng cũng là khuôn mặt đáng ghét cả ngày.

Cô nhìn khắp nơi một vòng: "Chử Trạm đâu?"

Vừa dứt lời, hành khách bên cạnh nhìn về phía bên này, Diệp Khuynh nhanh chóng kéo cô một cái: "Nhỏ giọng chút, muốn đường đi yên tịnh thì cũng đừng đề cập tên anh ta. Chỗ anh ta quay phim cách bên kia gần, trực tiếp lái xe đến."

"Quay phim? Anh ấy cũng trong giới showbiz?"

Diệp Khuynh bị cô hỏi đến sửng sốt, thấy cô thật sự không hiểu, có chút không thể tin: "Cô không biết anh ta là diễn viên?"

"......Anh ấy là diễn viên?" Quý Chu Chu không nói nên lời.

Diệp Khuynh còn không nói nên lời hơn cô: "Bình thường cô xem nhiều phim như vậy, mà không biết anh ta? À đúng rồi, anh ta chỉ đóng phim điện ảnh."

"Thật trùng hợp, tôi chưa bao giờ xem phim điện ảnh." Quý Chu Chu thuận thế tiếp câu.

Diệp Khuynh cười ha ha: "Tên nhóc đó còn cho rằng mình hot đến nổi người ngoài hành tinh cũng biết, kết quả bây giờ mới mấy ngày, tôi đã biết có hai người không biết anh ta."

"Một người là tôi, một người khác là ai?" Quý Chu Chu khiêm tốn xin hỏi.

Diệp Khuynh nhún vai: "Tôi cũng không biết, chắc là cũng là một người trẻ tuổi, nhận nhầm anh ta thành nam diễn viên trong phim của tôi."

...... Ừm, đoạn tình tiết này hơi quen tai nha.

Thấy Cố Quyện Thư đã ngồi xuống vị trí ở kế cửa sổ, Quý Chu Chu lập tức qua loa với Diệp Khuynh, đến bên cạnh anh hạ giọng hỏi: "Diệp Khuynh cũng đi, vậy mà tôi chỉ đặt ba phòng, làm sao bây giờ?!"

"Hết cách." Cố Quyện Thư thẳng thắn nhìn chằm chằm cô. Trong lòng Quý Chu Chu run lên, nghĩ thầm, Tổng tài bá đạo đáng chết này rốt cuộc muốn xuống tay với cô, chẳng lẽ câu tiếp theo của anh, chính là ép cô ở cùng phòng với anh?

"Em ra ngoài đường ngủ đi."

Quả nhiên, cô đoán không...... Cô nghe được gì? Quý Chu Chu một mặt mộng bức.

Cố Quyện Thư hơi sát lại: "Nhưng mà có thể sẽ gặp nguy hiểm, như vậy đi, em ngủ ở đại sảnh khách sạn được rồi, buổi tối cũng giữ ấm."

"...... Tôi không thể đặt thêm một phòng?"

Cố Quyện Thư: "Không thể, khách sạn này vì an toàn của những người khách khác, chỉ nhận đặt trước, kiểm tra thân phận không có vấn đề thì mới cho đặt phòng."

"......Khách sạn nhà ai thế này, ông chủ ăn no không có chuyện gì sao?" Quý Chu Chu không nói nên lời, kết quả thì nhìn thấy Cố Quyện Thư nhíu mày, trong lòng nhất thời hiện ra một suy đoán: "Chẳng lẽ......"

"Không sai, tôi chính là ông chủ đó."

"......"

"Rất bất ngờ?" Cố Quyện Thư chất vấn.

Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật: "Nếu như của anh, tại sao còn muốn tôi đặt phòng?" Ông chủ đã ở đây, còn phải bỏ tiền sao?!

"Không phải em muốn chi toàn bộ?" Cố Quyện Thư rất thản nhiên, lời này trước đó do cô tự nói.

Quý Chu Chu phát điên: "Vậy có tiền không dùng là đồ ngốc sao? Tiền từ túi trái sang túi phải không phải trắng đi, anh không được lên thuế a!""Tôi cam tâm."

"......" Cẩu đàn ông ăn chơi trác táng.

"Đừng nghĩ kêu tôi dùng đặc quyền giúp em đặt phòng, tôi phải làm gương cho nhân viên công ty." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư đeo bịt mắt lên, anh thức dậy từ sáng sớm nên tinh thần không tốt lắm. Vì để trống ra mấy ngày, gần đây hầu như anh không thể nào nghỉ ngơi, bây giờ cần phải ngủ bù một giấc.

Quý Chu Chu vốn còn muốn nói phải trái với anh, nhưng nhìn thấy anh lười biếng nằm ở đó không nhúc nhích, lại không dám tháo bịt mắt của anh xuống, đành phải buồn bực khoa tay múa chân trước mặt anh hai cái, nghiêng qua ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi thử vài lần vẫn không thể ngủ, cô dứt khoát không ngủ, nhàn rỗi nhàm chán thì bắt đầu tìm hiểu Chử Trạm. Một lần tìm kiếm này thật đúng là kinh ngạc một chút.

Không ngờ tên nhóc này tuổi còn trẻ vậy mà đã được mấy giải thưởng ảnh đế, khởi điểm chính là hai lần dẫn dắt lớn nào đó, sau đó lại là một đường tác phẩm chất lượng cao, từ lúc gia nhập tới bây giờ chưa đến mười năm, địa vị đã không thể lung lay.

Nghĩ đến lúc trước mình nói ảnh đế giống tiểu thịt tươi trong phim truyền hình nổi tiếng, Quý Chu Chu yên lặng click mở đoạn phim kinh điển của anh ta, bắt đầu biết được anh ta là ngôi sao đang nổi tiếng trong quyển sách này.

Nếu Chử Trạm thật sự nổi tiếng như thế, vậy mình hoàn toàn không nhận biết được chuyện này, quả thật hơi kỳ lạ. Chuyện này nhắc nhở cô, nếu muốn ở thế giới này không có vẻ kỳ lạ như vậy, thì phải hiểu thêm một chút lẽ thường mới được.

Quý Chu Chu yên lặng đeo tai nghe xem video, cơn buồn ngủ tới muộn dần dần ập đến, dường như không thể nào giãy giụa, cô bắt đầu nghiêng đầu ngủ.

Lúc Cố Quyện Thư tỉnh lại, máy bay đã sắp hạ cánh xuống, đôi mắt còn mang theo buồn ngủ liếc nhìn bên cạnh, thì nhìn thấy cô gái nhỏ bên cạnh ngủ như chết rồi, một chút chất lỏng trong suốt và bí ẩn ở khóe miệng, làm cho cả người cô trông thật khờ khờ ngốc ngốc.

Cố Quyện Thư nghiêm túc tự hỏi một chút, lúc trước sao mình nguyện ý giữ cô lại nhỉ...... À đúng, muốn đuổi theo tình cảm ngược tâm của người thật, nhưng trong lúc vô ý phát hiện có thể là giải trí tổng nghệ(*), hơi mới lạ nên đã giữ lại.

(*) Tổng nghệ: Nghệ thuật tổng hợp.

Nghĩ đến bộ dáng bi phẫn chồng chất lúc đó của cô, tất cả mọi người cho rằng chắc cô quyết tâm liều chết, lại không nghĩ rằng ngay cả da cũng chưa xước qua. Khóe môi của Cố Quyện Thư hơi nhếch lên, ánh mắt rơi vào cổ tay cô...... Trên di động trước mặt.

Cô đang xem Chử Trạm? Đôi mắt Cố Quyện Thư híp lại. Quý Chu Chu hừ một tiếng từ từ tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Cố Quyện Thư tự nhiên đóng điện thoại lại, lau một chút nước miếng hỏi: "Còn bao lâu thì đến?"

Cố Quyện Thư hừ lạnh một tiếng, quay mặt hướng về phía ngoài cửa sổ, Quý Chu Chu: "......" Tôi lại chọc đến chỗ nào của anh trai này?

Anh không trả lời Quý Chu Chu cũng biết, bởi vì một phút sau, cabin đã vang lên tiếng nhắc nhở.

Lúc máy bay đáp xuống, phong cảnh phía dưới càng ngày càng rõ ràng, Quý Chu Chu nhịn không được xít lại gần cửa sổ, đưa đầu nhìn xuống, sau khi nhìn thấy biển rộng bao la, cô hoan hô một tiếng, kéo kéo cánh tay của Cố Quyện Thư: "Trước đó không phải anh nói đi lên núi sao? Sao lại chạy đến ngắm biển rồi?"

Phản ứng của cô sớm ở trong dự đoán của Cố Quyện Thư, nhưng tâm trạng của anh bây giờ không tốt, nên đẩy mặt cô qua một bên: "Cách xa tôi một chút."

"Để cho tôi nhìn một chút." Quý Chu Chu khá không để mắt, còn đang vì phong cảnh bên ngoài vui mừng.

Cố Quyện Thư kéo cửa sổ xuống: "Không cho xem."

"......" Oa người này, chưa tốt nghiệp tiểu học sao?

Quý Chu Chu cũng hầm hừ ngồi yên, từ chối nói nữa với anh. Cố Quyện Thư thấy cô không quấn lấy mình, cũng càng lạnh nhạt hơn. Vì thế sau khi chờ một hàng ba người xuống máy bay, Cố Quyện Thư một người đi phía trước, Diệp Khuynh và Quý Chu Chu ở phía sau đẩy hành lý cười khổ.

"Các người nhiều hành lý như vậy, lúc đến giải quyết thế nào?" Diệp Khuynh sầu não, tóm lại hành trình chỉ ba bốn ngày, chính anh ta chỉ xách một cái vali hành lý, hai người này ngược lại, xách bốn cái. Bây giờ anh ta đẩy ba cái, Quý Chu Chu đẩy hai cái.

Quý Chu Chu cũng sầu não: "Tôi chỉ có một cái vali, còn lại tất cả đều là của anh ấy, cũng không biết chú Chu chuẩn bị cái gì cho anh ấy, lúc đến chúng tôi một người đẩy hai cái, ai ngờ bây giờ anh ấy không chịu đẩy."

"Có phải cô chọc anh ta giận rồi không?" Diệp Khuynh chớp mắt một cái, gãi đúng chỗ ngứa chỉ ra vấn đề.

Quý Chu Chu rất là oan uổng: "Tôi cái gì cũng chưa làm a."

"Cô phải tập làm quen, dù cho cô cái gì cũng chưa làm, anh ta cũng có thể tức giận, ai kêu anh ta trời sinh lòng dạ hẹp hòi đây."(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Coi như được Cố Quyện Thư ủng hộ tiền bạc lâu dài, Diệp Khuynh rất hiểu tính tình của kim chủ: "Tại thời điểm này, cô cũng không cần phải nói bất cứ điều gì, nói xin lỗi là được."

"Vậy thật phiền não, hơn nữa cũng không chắc là tôi sai." Quý Chu Chu phản bác.

Diệp Khuynh nhướng mày: "Vậy lúc tiêu tiền của anh ta, đã không?"

"Rất đã." Quý Chu Chu nói tự đáy lòng.

"Tôi cũng vậy."

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều không nói gì. Cười xong, Quý Chu Chu lại cảm thấy sự chính trực này của mình không phù hợp cho lắm: "Chỉ là hai chúng ta cũng không giống nhau, anh giỏi hơn tôi nhiều."

"Không có gì là không giống nhau, đều là người tìm niềm vui cho anh ta." Diệp Khuynh tấm tắc hai tiếng: "Chẳng qua bây giờ xem ra, mặc dù cô có thể làm cho anh ta vui vẻ hơn, nhưng tương lai chuyện vui tôi mang đến cho anh ta, hẳn là nhiều hơn cô mang đến."

"Vì sao?" Quý Chu Chu khó hiểu.

Diệp Khuynh nhìn cô một cái, đẩy vali hành lý nhanh hơn một bước, vừa đi vừa hát ca khúc chủ đề《Mẹ kế quyến rũ của tôi》: "Tình yêu nha, bạn tưởng là vui vẻ, kết quả lại chưa chắc ~".

Mỗi một chữ đều không ở trong giai điệu, Quý Chu Chu buồn cười liếc anh ta một cái, đẩy hai cái vali lớn đi theo phía sau bọn họ, đi đến một cái bậc thang định kéo một cái vali trước, kết quả xém chút nữa bị cái vali kéo quỳ xuống.

Chú Chu, rốt cuộc ở trong vali chứa cái gì?!

Quý Chu Chu vốn dĩ muốn kêu Diệp Khuynh giúp đỡ, ai ngờ ngược lại cái tên đó chạy thật nhanh, đã tìm không thấy người, đành phải tự mình làm.

Cô hì hục dời hai cái vali, mặt đều đỏ mệt, lại không di chuyển được một chút. Sau khi nghỉ ngơi một chút đột nhiên dùng sức, cuối cùng cái vali cũng cách mặt đất, sau đó đầu gối của cô hơi cong về phía trước bước lên một bước, cái bánh xe của vali chuẩn xác đè lên chân cô....

Á hic!

Quý Chu Chu buông lỏng tay một chút, cái vali liền ngã lên trên người cô. Giây tiếp theo Cố Quyện Thư đột nhiên xuất hiện, sau khi giữ chắc vali thì kéo cô qua một bên: "Sao không kêu tôi?" Nếu không phải Diệp Khuynh nói có bậc thang, anh còn tưởng rằng cô vẫn đang đi theo sau.

Trong đầu Quý Chu Chu bây giờ "Trời ơi, đau quá", cố gắng kiềm chế xúc động cởi giày ra xem bây giờ, hoàn toàn không nghe thấy anh đang nói cái gì.

Cố Quyện Thư thấy cô không nói lời nào, giọng nói hơi lạnh xuống: "Em đang bực bội với tôi? Tôi còn chưa tìm em tính sổ."

"Tính cái gì sổ?" Quý Chu Chu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng.

Cố Quyện Thư dừng một chút, sau khi im lặng một lát mở miệng: "Khóc cái gì?"

Đau a...... Quý Chu Chu chớp mắt một cái, rơi xuống hai giọt nước mắt lớn.

Cố Quyện Thư che đôi mắt cô lại. Thế giới của Quý Chu Chu nhất thời ngăn lại, cô khó hiểu muốn lùi về phía sau, thì nghe được giọng nói trầm thấp của Cố Quyện Thư vang lên bên tai: "Tôi sai rồi, đừng khóc!"

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây