Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

51: Chương 51


trước sau

Lâu Xuân Vũ rửa tay xong đi ra, Tống Tây Tử ngồi ở vị trí mà chơi điện thoại, khi nhìn thấy nàng liền mở ra một dáng tươi cười, Lâu Xuân Vũ biết rõ người kia đang cười cái gì, nhịn không được mà nhìn sang chỗ khác.

"Kỳ thật giữa bằng hữu hỗ trợ mua bánh mì nhỏ, đưa bánh mì nhỏ, là rất bình thường, ta liền giúp bạn cùng phòng của ta đưa qua, cũng không phải chỉ là một lần, ta cũng quen rồi, ngươi hoàn toàn không cần để ý." Tống Tây Tử vốn không cảm thấy chuyện này có cái gì kỳ quái, nàng chẳng những từng đưa qua băng vệ sinh, mà còn cùng người trong phòng tán gẫu về cách sử dụng băng vệ sinh, cùng với cảm giác sau sử dụng, mọi người rất thản nhiên, đàm luận những chuyện này liền giống thảo luận chuyện cơm nước thường ngày. Chỉ là bởi vì gặp phải Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử cũng cảm thấy toàn bộ bầu không khí trở nên tế nhị.
Lâu Xuân Vũ uống cafe, để tâm tình tỉnh táo lại, "Bỏ qua chủ đề này đi." Ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Tây Tử vẫn còn đang cười, trong lòng Lâu Xuân Vũ nghĩ, lại cười liền muốn trở mặt, đừng cười, có cái gì để cười.

Tống Tây Tử hỏi: "Buổi trưa nay ăn món gì, ngươi đề cử a, ta vừa tới nơi này, không biết có món nào ngon, N thành các ngươi không phải là gần biển sao, hải sản nổi danh, nhưng mà gần đây ta mẫn cảm với hải sản, xin miễn thứ cho kẻ dị mẫn cảm, muốn làm phiền ngươi suy nghĩ một vài biện pháp khác. Có muốn ăn bánh trôi không?"

Lâu Xuân Vũ lắc đầu, "Ta không thích ăn bánh trôi, hơn nữa, ngươi đường xa đến đây lại chỉ ăn bánh trôi, liền cảm thấy không quá tốt a."

"Vậy ngươi mời ta ăn mãn hán toàn tịch, ta cũng có thể tiếp nhận."

"Ngươi có muốn ăn cay hay không? Ta liền dẫn ngươi đi ăn ẩm thực Cù Châu, ngươi nhất định sẽ thích, N thành có một nhà hàng Cù Châu, là một nhà hàng lâu đời, nguyên liệu lão bản đều là lấy từ Cù Châu, làm cay vô cùng ngon, hơn nữa không giống với thức ăn cay ở Trùng Khánh, thức ăn cay của hắn có điểm đặc sắc, ta có thể cam đoan là hương vị ngươi trước giờ đều chưa từng nếm qua."
Tống Tây Tử hỏi: "Làm sao ngươi biết hiện tại ta thích ăn cay, đúng a, lúc trước ngươi đưa cho ta một túi lưỡi vịt cay, đáng tiếc, khi đó ta không ăn được, chia cho bạn cùng phòng rồi, hiện tại hồi tưởng lại hương vị kia thật sự là không tệ, không thể nghĩ, nghĩ một hồi liền chảy nước miếng."

Lâu Xuân Vũ nói: "Ta là xem nhật ký của ngươi, thấy ngươi viết kỳ nghỉ đông ngươi đi Trùng Khánh, còn nói ăn cay ăn được nghiện rồi."

"Ngươi còn xem nhật ký của ta a, chính là nhật ký của ta ngươi đều xem hết rồi? Dường như ngươi hiểu ta còn rõ hơn ta hiểu bản thân mình, làm sao lại có loại cảm giác bị theo dõi a." Tống Tây Tử chỉ là thuận miệng nói một chút, không có dụng ý xấu, nhưng lại chọt trúng tâm sự của Lâu Xuân Vũ. Hành động của nàng thật đúng là không khác gì theo dõi.
"Ngươi nói thức ăn Cù Châu, là đồ ăn ở đâu, Cù Châu là nơi nào, Tứ Xuyên sao?" Tống Tây Tử không biết vì cái gì, đối với những lời Lâu Xuân Vũ nói liền tràn ngập tò mò, cảm giác chính là nhất định sẽ ăn thật ngon. Nàng cảm thấy Lâu Xuân Vũ nhất định sẽ không lừa gạt nàng.

Lâu Xuân Vũ mới vừa nguôi ngoai sự cắn rứt lương tâm sau khi bị một câu nói của người bị theo dõi đâm trúng, nghe cũng câu hỏi tò mò nay của Tống Tây Tử, nàng giải thích một chút, "Cù Châu ở Chiết Giang, nhưng mà khẩu vị hoàn toàn khác với phần lớn những nơi ở Chiết Giang, chính là có liên quan đến yếu tố địa lý, bên kia giáp giới cùng những tỉnh khác, khẩu vị hòa quyện với các đặc sản của vùng miền khác, dù sao chính là rất cay, ta cũng giải thích không rõ ràng lắm, nhưng mà ta có thể cam đoan ngươi nhất định sẽ thích."
Cửa hàng mà Lâu Xuân Vũ nói đến, cách khu trung tâm hơi xa một chút, lão bản là người Cù Châu, đã mở cửa hàng hơn năm năm, trong trí nhớ của Lâu Xuân Vũ, mười năm sau, lão bản này buôn bán càng ngày càng tốt, thậm chí đã xây dựng một cửa hàng ba tầng ở mặt tiền, khi đó còn vẫn như cũ là náo nhiệt.

Bản thân Lâu Xuân Vũ không thể ăn quá cay, cũng chỉ có thể ăn qua vài món rau xào ở nơi đó, những món đầu vịt đầu thỏ nổi tiếng của ẩm thực Cù Châu, nàng liền dũng khí nếm thử cũng không có, nhưng mà nàng gọi một món đầu vịt đầu thỏ cho Tống Tây Tử, để cho người kia thử thách một chút, lại gọi món cà chua xanh, muốn hơi cay một chút, ít nhất là có thể ăn một chút.

Chờ đến khi thức ăn từng món được đưa lên, Tống Tây Tử nhìn thức ăn trên bàn, cũng không phải quá lý giải, "Ta thấy rất thanh đạm nha, vì cái gì lại nói cay? Còn nói sẽ cay đến phải khóc?"
Chờ ăn vào miếng đầu tiên, Tống Tây Tử lập tức ý thức được Lâu Xuân Vũ cũng không có lừa gạt nàng, thật sự là cay, cay đến phải khóc là hoàn toàn không khoa trương.

Nàng hít vào một hơi, cầm ly trà uống một ngụm lớn, một ly nước ấm vào trong bụng, nàng nói một câu, "Cay thật thoải mái."

Lâu Xuân Vũ cười cười, tựa hồ trở về khoảng thời gian cùng thuê nhà, Tống Tây Tử khi có thời gian sẽ kéo theo nàng đi ăn qua khắp phố lớn ngõ nhỏ, thưởng thức các món ăn ngon.

"Chỉ có ta ăn, ngươi không ăn sao?" Tống Tây Tử nhìn Lâu Xuân Vũ chỉ chọn ăn rau, nhịn không được mà hỏi.

"Ta không ăn cay giống như ngươi, ta không sao, ngươi ăn đi."

"Ngươi không ăn được cay, vậy tại sao ngươi lại tìm đến nhà hàng này?" Tống Tây Tử vừa ăn vừa uống nước, dù cho cay đến chịu không nổi, cũng không có để đầu vịt xuống.
Lâu Xuân Vũ cúi đầu, đem những tâm tình bộc lộ trong bóng tối chôn vùi, nói: "Là một bằng hữu dẫn ta tới, người bằng hữu kia am hiểu ẩm thực, cũng rất thích thử qua ẩm thực ở khắp mọi nơi."

"Ah, có cơ hội có thể làm quen một chút."

Lâu Xuân Vũ lộ ra dáng tươi cười bất đắc dĩ, người bằng hữu này không phải là đang ở trước mặt sao.

Lâu Xuân Vũ nhìn đến trên trán Tống Tây Tử bắt đầu đổ mồ hôi, kìm lòng không được mà gấp lại mảnh khăn giấy, nâng tay lau mồ hôi cho nàng.

Tống Tây Tử đang ăn đến hăng say, liền tiếp nhận hảo ý của nàng, nói với nàng một tiếng cám ơn.

Một món ăn cuối cùng được đưa lên một chén canh đầu cá, Tống Tây Tử đều chấn kinh rồi, "Gọi một phần lớn như vậy làm gì a, ăn không hết làm sao bây giờ?"

Lâu Xuân Vũ cầm lấy đôi đũa, "Ăn cho hết a." Nàng đối với khẩu vị của Tống Tây Tử rất có lòng tin. Tuy rằng Tống Tây Tử thoạt nhìn gầy gầy, nhưng mà ở phương diện ăn uống liền rất có sức bật.
Tống Tây Tử gắp một khối thịt cá, trong hương vị thịt cá thấm đẫm vị tươi của ớt băm, nàng vừa ăn, vừa nói với Lâu Xuân Vũ: "Lần này phải cám ơn ngươi, ngươi dẫn ta tới nơi này mở rộng tầm mắt, nếu là ta của lúc trước, vốn đến cũng sẽ không đến. Bất quá ta thật sự nghĩ là ngươi sẽ đưa ta đi ăn thức ăn thật đặc sắc."

Giữa chừng Tống Tây Tử lấy cớ vào phòng vệ sinh, rời khỏi chỗ ngồi, đi đến khu vực tiếp tân trả tiền. Nàng xem giá của bàn thức ăn này, vừa rồi ăn hơn một trăm bốn mươi đồng, đắt tiền nhất chính là tô canh đầu cá kia.

Buổi chiều Tống Tây Tử nói muốn đi xem phong cảnh, Lâu Xuân Vũ liền cùng đi, Tống Tây Tử đối với những tòa nhà cổ kính và di tích lịch sử tương đối có hứng thú, một bên nghe giảng giải, một bên còn có thể cùng Lâu Xuân Vũ trò chuyện vài câu. Đi dạo gần hai tiếng, nàng thấy Lâu Xuân Vũ đã rơi lại phía sau, đi càng ngày càng chậm, cùng nàng dần dần đã có khoảng cách, nàng liền quay trở lại, quay lại một khoảng cách nửa đường, dừng lại bên cạnh Lâu Xuân Vũ, nàng nhìn thấy động tác theo bản năng của Lâu Xuân Vũ, tò mò hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Mỏi chân, ta không giỏi đi bộ." Trên chân Lâu Xuân Vũ chính là mang giày sandal, nhưng mà cơ hội mang không nhiều, giầy còn có chút không thích ứng, đi bộ một lát, liền cảm thấy gót chân có chút đau, nhìn thấy Tống Tây Tử vui vẻ như vậy, nàng cũng cảm thấy không muốn quấy rầy người kia, luôn đi theo ở phía sau.

"Ngồi nghỉ một lát a." Tống Tây Tử cũng không phải nhất thiết muốn xem qua hết, chính là cảm thấy có chút mới mẻ, dừng không được mà thôi, nếu như Lâu Xuân Vũ nói một tiếng không thoải mái, nàng cũng sẽ chiếu cố Lâu Xuân Vũ mà dùng tốc độ đi chậm rãi một chút.

Hai người ngồi trên phiến ghế đá dưới mái hiên, sánh vai mà ngồi, trong lúc nhất thời tìm không thấy chủ đề có thể nói chuyện, lâm vào trầm mặc thật lâu.

Sau đó có một con mèo màu cam mập mạp từ trước mặt hai người chậm rãi dạo bước đi qua.
Trên cổ mèo cam có đeo một huy hiệu, hơn nữa nhìn bộ dạng của nó là không sợ người, rõ ràng là có người nuôi.

Lâu Xuân Vũ vươn tay, vuốt ve lên lưng chú mèo cam gần trong gang tấc, mèo cam thay đổi phương hướng, bắt đầu vòng quanh cọ cọ lên chân nàng.

Lâu Xuân Vũ từ trên lưng nó, sờ đến cổ của nó, nó cũng bởi vì dễ chịu mà phát ra thanh âm meo meo.

Lâu Xuân Vũ thấy nó hoàn toàn không có phản kháng, ôm nó lên đầu gối, nó cũng là một bộ dạng thuận theo.

Trong nháy mắt hai người trăm miệng một lời mà nói: "Ngươi..."

"Ngươi nói trước đi." Tống Tây Tử muốn biết Lâu Xuân Vũ muốn mói với mình cái gì.

"Ngươi thích mèo sao?" Lâu Xuân Vũ từng nghe Tống Tây Tử ở trước mắt nói qua nàng sẽ không nuôi mèo, nhưng mà Lâu Xuân Vũ vẫn là rất hiếu kỳ, vì cái gì trước đây, Tống Tây Tử sẽ nuôi một con mèo ở bên cạnh.
"Ta không thích, bởi vì ta không có duyên với mèo, cho dù ta có nuôi, nó cũng không thân cận với ta, chỉ biết đi cọ người khác." Tống Tây Tử nói không phải là không có lý, ngay cả con mèo mập như heo lúc này, đi ngang qua trước mặt hai người, cũng chỉ lựa chọn đến cọ Lâu Xuân Vũ, đem bản thân xem nhẹ đến vô cùng triệt để.

"Là như vậy sao?" Cho nên ở kiếp trước, con mèo kia cùng Tống Tây Tử liền không có chút thân cận nào, là vì nguyên nhân này, nếu như không thân cận, vì cái gì lại nuôi dưỡng nó?

Động tác vuốt ve của Lâu Xuân Vũ chậm lại, mèo cam phi thường bất mãn, chủ động đem đầu cọ vào tay Lâu Xuân Vũ, để cho nàng tiếp tục.

"Nhìn ra được, ngươi siêu cấp thích mèo a." Tống Tây Tử thừa nhận bản thân từng có chút hâm mộ nhân duyên tốt của Lâu Xuân Vũ đối với mèo.
Lâu Xuân Vũ nói: "Đúng vậy a, nhà bà ngoại ta ở dưới quê, nhất định sẽ nuôi mèo để bắt chuột, từ nhỏ ta đã rất thích mèo nhỏ, nhưng mà loại mèo này, không thân cận với con người, chúng đối với mọi người đều giữ cảnh giác, không cho người ta tới gần. Ta thật sự vô cùng thích mèo, ta có một bằng hữu trong nhà từng nuôi một con mèo, ta cùng nó làm bằng hữu tốt, thường xuyên nhìn nó, nó giống như cũng hiểu tính người, cùng ta quan hệ cực kỳ tốt."

"Vậy ngươi cũng có thể nuôi dưỡng một con."

"Trong nhà của ta không cho nuôi dưỡng, mẹ của ta chán ghét trong nhà có động vật có lông, ba ba của ta muốn nuôi chó, có một lần bằng hữu cho ba ba một chú chó, ba ba rất thích, tự thân hầm xương cho chú chó ăn, mẹ của ta chưa được ba ba đồng ý đã bắt nó vào túi cho đi, ba ba rất tức giận, nhưng mà không có biện pháp. Hiện tại lại ở trong trường học, không thể tạo điều kiện sống tốt nhất cho thú nuôi, liền không nên nuôi dưỡng thú cưng. Nếu không chúng sẽ rất đáng thương. Nếu như muốn nuôi thú cưng, khi đó nhất định phải có thu nhập ổn định, còn có không gian đủ rộng, có thể cho chúng tự do hoạt động, mà không phải bắt bọn nó nhốt ở trong lồng, như vậy đối với chúng mà nói cũng không công bằng."
Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên sững sờ, trước đây nàng đã từng nói những lời tương tự, mà người nghe nàng nói những lời này cũng là Tống Tây Tử. Nghĩ đến một màn kiếp trước, lúc này hốc mắt Lâu Xuân Vũ có chút ẩm ướt, Tống Tây Tử nuôi dưỡng con mèo kia, ở cùng nàng thật lâu, trong thế giới không ai có thể nhìn thấy nàng nghe được nàng, con mèo kia luôn có thể nhìn thấy nàng, lắng nghe nàng nói chuyện, mặc dù không có cách nào chạm đến, nhưng mà chí ít có một linh hồn biết rõ sự hiện hữu của nàng, cùng nàng chịu đựng qua nhiều năm như vậy.

Tống Tây Tử nói: "Sau này khi ngươi dọn ra ngoài sống tự lập, ngươi không phải liền có cơ hội sao, ngươi sẽ không sống ở nhà cả đời, mẹ của ngươi có thể quản ngươi đến bây giờ, cũng không có khả năng quản đến trong nhà của ngươi. Hơn nữa chờ đến khi ngươi có công tác ổn định, ta tin tằng dùng thu nhập của ngươi, nuôi dưỡng thú cưng là tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa ngươi đối với thú cưng đặc biệt có tấm lòng yêu mến, ngươi đối với một con mèo đi ngang qua liền tốt như vậy, thú cưng của ngươi nhất định sẽ hạnh phúc."
"Đúng a, sau này khi ta có phòng ở của mình, muốn nuôi mèo liền sẽ nuôi mèo, muốn bố trí trong nhà làm sao, liền có thể bố trí như vậy, nếu không ta nỗ lực kiếm tiền làm gì, nỗ lực kiếm tiền không phải là để cho bản thân có năng lực làm chuyện mình muốn làm sao." Lâu Xuân Vũ nhìn bầu trời vô hạn bên ngoài mái hiên, tâm tư bắt đầu chuyển động, nàng từng nghĩ qua bản thân muốn cái gì, nhưng mà chưa từng triển khai thành từng chi tiết cụ thể, nàng muốn thoát ly khỏi gia đình vốn có, làm sao để thoát ly, sau khi thoát ly sẽ làm như thế nào, nàng đều không có một khái niệm cụ thể nào, trong chốc lát liền có một mục tiêu, con đường trước mắt liền đã rõ ràng.

"Tự mình mua phòng ở, thật sự chính là mục tiêu rất rộng lớn a." Trong miệng Lâu Xuân Vũ tràn ra tiếng nỉ non.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tống Tây Tử: Ta một mình ở Thượng Hải, tại sao lại muốn ăn cay???? Cảnh diễn này của chúng ta tại sao phải ăn đồ ăn Cù Châu???

Lâu Xuân Vũ: Ta không biết, đừng hỏi ta, ta cũng chỉ nghe theo đạo diễn sắp xếp.

Tác giả: Ta thích, không được sao? Thức ăn trên bàn các ngươi ăn ít một chút, chừa cho ta một chút, hiếm khi được ăn uống miễn phí.

Độc giả: Thì ra là vậy!!!!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây