Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

52: Chương 52


trước sau

Sắc mặt lão thiên gia thay đổi thất thường, khi vừa ngồi xuống vẫn là mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nắng gắt như lửa, một giây sau trời liền âm xuống, hạt mưa rơi trên mái hiên, bùm bùm vang lên không ngừng. Con mèo cam cũng bị kinh hãi, núp vào trong lòng Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ vuốt ve cái bụng sắp xệ xuống của mèo cam, muốn nói con mèo này cũng quá mập a.

Tống Tây Tử nói: "Ngươi giữa lấy nó, để cho ta sờ sờ nó."

Lâu Xuân Vũ kì quái, vuốt lông một chút còn cần phải giữ lấy sao, nhưng mà nàng vẫn là ra tay, đem mèo cam lật qua ôm trên đầu gối, hai tay cầm lấy chân trước của nó, để nó lộ ra cái bụng rất tròn, "Hoan nghênh đến sờ a."

Tống Tây Tử được sự giúp đỡ của Lâu Xuân Vũ mới sờ đến con mèo cam mập đếm chảy mỡ này, không khỏi cảm thán nói: "Lông xù sờ tới sờ lui quả nhiên là dễ chịu."
Mèo cam giãy giụa một chút, dưới sự áp chế của Lâu Xuân Vũ mới dần dần từ bỏ chống cự.

Tống Tây Tử hỏi: "Lúc nghỉ hè ngươi làm cái gì, ta thấy ngươi rất ít khi cập nhật thông tin trên trường, trong nhóm cũng không thường trò chuyện."

"Không có gì thay đổi, chính là làm thêm, dạy học. Lần này đệ tử đều là tân sinh sơ trung, ta dạy các nàng tiếng Anh, độ khó không lớn, các nàng cũng rất thích nghe ta giảng bài. Cho nên lần này vẫn tính là thoải mái."

"Ngươi sau này không muốn trở thành lão sư sao" Tống Tây Tử tin rằng lực tương tác trời sinh của Lâu Xuân Vũ ở phương diện giáo dục nhất định có thể phát huy được tác dụng.

Lâu Xuân Vũ lại lắc đầu, "Ta chỉ là tương đối có sở trường trong lĩnh vực này, hơn nữa có thể đem đến cho ta thu nhập, sau này muốn làm lão sư hay không, hoặc là không làm lão sư mà làm công tác khác, ta đều phải suy tính một chút, hiện tại quyết định vẫn là quá sớm."
"Ngươi sau này có thể cân nhắc đến công ty của chúng ta, chúng ta để ngươi làm giảng viên kim bài..."

"Ta mới học đại nhất. Ngươi không cảm thấy nói những lời này có chút quá sớm sao."

"Không có không có, cũng sắp lên đại nhị rồi."

Thay vì nói đi dạo đủ rồi, không bằng nói sờ đủ rồi, đợi trời tạnh mưa, hai người mới thả mèo cam rời đi, cũng không còn ý niệm muốn tiếp tục đi dạo, Lâu Xuân Vũ nhìn thời gian một chút, sợ bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng về nhà xe, cùng Tống Tây Tử tại trạm xe nói tạm biệt.

Tống Tây Tử cùng nàng chờ đến lúc xe buýt dến, đưa nàng lên xe mới rời đi.

Lâu Xuân Vũ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, cùng Tống Tây Tử đang đứng ở trạm xe phất tay nói tạm biệt.

Xe buýt chậm rãi rời đi, từ từ nhỏ dần trong tầm mắt Tống Tây Tử, cuối cùng biến mất. Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc, nàng tựa vào lưng ghế phía trước, vùi mặt trong cánh tay, tại thành thế giới nho nhỏ được nàng bao bọc, nàng nghe không thấy thanh âm ầm ĩ bên ngoài, cũng không cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, nàng đè nén tiếng khóc của bản thân, chỉ để nước mắt chảy xuống, đem tất cả tiếng khóc đều gắt gao khóa kín trong đôi môi cắn chặt.
Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện của kiếp trước, nghĩ đến thời điểm cùng thuê nhà, nàng nói mình lương thấp, trường học có nhiều quy định, nàng không chịu đựng nổi, Tống Tây Tử vì nàng mà tìm quan hệ dò hỏi có công việc nào tốt hay không, trở về nói với nàng có một vị trí rất thích hợp với nàng, thu nhập cũng so với làm lão sư cao hơn một chút, thậm chí ngay cả danh thiếp cùng hộp thư của HR đều đã nhắn cho nàng, chỉ cần nàng nguyện ý đi thử, chỉ cần nàng có thể đem lý lịch sơ lược của bản thân gởi qua, nhưng mà nàng không có, nàng vẫn cho là bản thân không có năng lực bước ra khỏi vùng an toàn của mình, nhưng mà căn bản là không có năng lực, hay là không muốn thử, đáp án kỳ thật ngay ở trong lòng.

Nàng còn không ngừng thuyết phục bản thân, tuy rằng lương thấp, nhưng mà sau này có phát triển, chỉ cần chèo chống danh phận tân nhân vài năm này, có được kinh nghiệm, nàng liền sẽ thoải mái.
Nàng lãng phí hảo tâm của Tống Tây Tử, Tống Tây Tử không có trách nàng, cũng không nhắc lại chuyện này.

Là thật lâu về sau, Lâu Xuân Vũ mới biết được công ty Tống Tây Tử giới thiệu là một công ty rất có tiềm lực, ở Thượng Hải phát triển vô cùng tốt.

Sau đó Tống Tây Tử thấy nàng luôn gởi tiền về nhà, còn không ngừng khuyên nàng tiết kiệm tiền, khuyên nàng mua nhà, khuyên nàng rời xa gia đình một chút, mà chính nàng chỉ cảm thấy chuyện mình có thể mua nhà là một giấc mộng xa xôi, cần gì một giấc mộng xa xôi, làm lãng phí thời gian tốt đẹp nhất của bản thân.

Nếu như khi đó nàng suy nghĩ nhiều một chút, có thể nghĩ ra Tống Tây Tử đang từng bước vì nàng mà nghĩ biện pháp. Chính mình lại căn bản không có hảo hảo suy nghĩ qua dụng ý của người kia.

Chính mình thật không có năng lực, liền nỗ lực một chút cũng không chịu. Nếu như nàng có thể cảm nhận được dụng tâm của Tống Tây Tử, có thể nắm lấy bàn tay người kia vươn ra, thoát ra khỏi địa lao do bản thân vẽ nên, nàng có thể nhìn đến một khoảng trời khác, có lẽ là nơi cha mẹ không hy vọng có thể nhìn thấy, có lẽ phải đối mặt với rất nhiều thách thức, nhưng mà nàng tin tưởng dựa vào năng lực cùng phần quan tâm của Tống Tây Tử đối với mình, nhất định sẽ không để cho mình chịu ủy khuất.
Nhưng mà, nàng vốn không ý thức được mình đang làm cái gì, nàng đem tấm lòng của Tống Tây Tử tùy ý vứt bỏ, khoanh vùng bản thân, cầm tù bản thân, tự mình chất chồng lên từng viên từng viên gạch xây nên bức tường giam giữ bản thân.

Đường về nhà hơn một giờ đồng hồ, xe đi qua một trạm lại một trạm, đợi khi nàng về đến nhà, trời đã tối rồi, ánh mắt của nàng nhìn không ra dấu vết đã từng khóc lớn.

Về đến nhà, Lâu mẹ thấy nàng mặc quần short jean, không khỏi nhíu mày, bà cũng không thích nữ nhi mặc y phục quá bại lộ, không giống bộ dạng hảo đệ tử, vừa muốn mở miệng chỉ trích nàng, bỗng nhiên ý thức được nữ nhi đã không còn nghe lời của bà, bà nói cũng vô dụng, nói nữ nhi cũng sẽ không nghe, liền dừng tiếng.

Lâu Xuân Vũ vào phòng dỡ xuống kính sát tròng, lại đeo lên kính mắt, nhìn vào bản thân mang bộ bộ dáng buồn bã ỉu xìu trong gương, nhịn không được vỗ vỗ gương mặt của mình.
Tống Tây Tử nhận được tin nhắn Lâu Xuân Vũ gởi tới --- ta đã an toàn về nhà, ngươi cũng nghỉ sớm một chút. Ngày mai ta phải lên lớp, không thể cùng ngươi dạo phố, ta cũng không biết ngươi sẽ thích đi đâu, ta xem như người địa phương liền đề cử vài nơi cho ngươi tham khảo, hy vọng ngươi có thể đi chơi vui vẻ.

Sau khi Tống Tây Tử thấy tin nhắn liền hồi âm -- an toàn liền tốt, hôm nay ngươi rất mệt rồi. Cám ơn ngươi đã giới thiệu thức ăn Cù Châu, ta rất thích, ta đem tiệm cơm này giới thiệu cho bằng hữu của ta, lúc trước rất nhiều người thậm chí ngay cả nghe cũng là chưa từng nghe qua, nhưng mà nghe ta nói xong liền rất muốn nếm thử, đúng rồi, có thể đến nhà của ngươi hay không a, có hoan nghênh ta đến nhà của ngươi xem qua một chút không?

Tới nhà của ta? Điện thoại trong tay Lâu Xuân Vũ thiếu chút nữa bởi vì cầm không vũng mà rơi xuống mặt đất.
Nàng luống cuống tay chân mà nắm lấy điện thoại, đánh ra mấy chữ --- Nhà của ta rất xa, lại đem những chữ này xóa bỏ, nói như vậy giống như rất tiểu gia khí*. Hơn nữa ra vẻ bản thân rất chột dạ.

(*Để chỉ người khiêm tốn thái quá hoặc một gia đình nhỏ hoặc phong cách khiêm tốn thái quá, không hào phóng.)

Nàng nhìn nhìn gian phòng của mình, mình ở trước mặt Tống Tây Tử là tự ti. Nàng sợ Tống Tây Tử nhìn đến nhà nàng đơn sơ, nàng biết dựa vào giáo dưỡng của Tống Tây Tử chắc chắn sẽ không cười nhạo mình, nhưng mà chỉ sợ trong lòng người kia lưu lại ấn tượng tiêu cực. Nhưng mà chuyện này có biện pháp gì a, nàng sinh ra trong gia đình thế nào là chuyện nàng vô pháp quyết định. Cho dù Tống Tây Tử chưa có tới nhà nàng, lẽ nào còn không biết tình huống nhà nàng sao?
Nàng nổi lên dũng khí, gọi một cuộc điện thoại qua.

Tống Tây Tử rất nhanh nhận điện thoại: "Xin lỗi ta vừa rồi đang dạo phố, không nhìn thấy điện thoại."

"Ngươi thật sự muốn đến nhà của ta chơi sao, hay là nói đùa?"

"Ta đương nhiên không phải nói đùa, ngươi thấy ta giống như người đem bằng hữu ra nói đùa sao, ta nghe nói nhà của ngươi bên kia hữu sơn hữu thủy phong cảnh rất đẹp, bất quá nghe qua giống như ngươi không chào đón ta a?"

"Không phải, ta hoan nghênh, nhà của ta rất đơn sơ, lại có chút nát, ta sợ ngươi đến rồi sẽ châm biếm ta."

"Ha ha, ta là loại người xu diễm phụ thế* sao, không có tiền liền không kết giao bằng hữu sao, ấn tượng của ta đối với ngươi kém như vậy?"

(*Nịnh nọt; bợ đỡ)

Nghe được trong lời nói của Tống Tây Tử mơ hồ mang theo vui cười, biết Tống Tây Tử không có tức giận mình, Lâu Xuân Vũ hít sâu một hơi, nàng nói: "Ta chính là tự ti không được sao, ngươi muốn tới liền tới đi, nhà của ta không có gì để vui chơi, nơi ta có thể dẫn ngươi đi thật sự cũng không nhiều lắm, phụ cận có một cổ tháp nghìn năm, ngươi nhất định đã biết rõ, nếu như ngươi thích, ta có thể dẫn ngươi đi xem một chút. Ta cho ngươi biết làm sao để đến đây, khu trung tâm có xe đến nhà của ta, nhưng mà phải ngồi xe hơn một giờ, ngươi lúc nào xuất phát, ta sẽ canh thời gian ở trạm xe chờ ngươi."
"Vậy được rồi, ta ngày mai nhất định sẽ đến, nhưng mà ngươi không phải cần lên lớp sao? Có thời gian chiêu đãi ta sao?" Tống Tây Tử không muốn để lỡ thời gian Lâu Xuân Vũ lên lớp.

"Ta thông thường đều lên lớp vào buổi sáng, buổi sáng lên lớp hai tiếng, nếu ngươi đến muộn một chút, ta cũng vừa lúc có thể hoàn thành xong tiết học."

"Được rồi, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Chờ đến khi cúp điện thoại, nghe không được thanh âm dễ nghe của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ để điện thoại di động xuống, sờ lên vành tai nóng hổi.

Lâu Xuân Vũ nói làm liền làm, lập tức sắp xếp lại phòng tiếp khách dưới lầu.

Lâu mẹ thấy vậy, không khỏi hỏi nàng: "Đêm hôm khuya khoắt con nổi điên làm gì?"

"Ngày mai đồng học đại học của con muốn tới nhà chơi, con muốn thu thập một chút, lưu lại ấn tượng tốt với nàng." Lâu Xuân Vũ trả lời Lâu mẹ, nhưng mà động tác trên tay không có dừng lại, cũng không có thời gian để cho nàng suy nghĩ biện pháp nào khác, chuyện duy nhất có thể làm chính là dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ một chút, để Tống Tây Tử nhìn thấy nhà nàng đơn sơ một chút nhưng mà sạch sẽ.
Lâu mẹ vốn muốn răn dạy Lâu Xuân Vũ, nghe nàng nói là có khách tới, cũng chủ động thu thập, bà cũng muốn mặt mũi, đặc biệt là đồng học của Lâu Xuân Vũ, trường đại học bên kia làm sao không phải là hảo đệ tử, đây là lần đầu tiên Lâu Xuân Vũ mời đồng học tới nhà. Trước kia hảo đồng học của Lâu Xuân Vũ cũng không nhiều, đừng nói là mời đến nhà.

"Đồng học muốn tới nhà, là nam hay là nữ? Người ở đâu a." Lâu mẹ đem đồ trên bàn đều gấp tốt, bỏ vào trong tủ đồ dưới cầu thang, Lâu Xuân Vũ đang dọn dẹp tờ lịch đã hết hạn trên tường, nghe Lâu mẹ hỏi tới, nàng nói: "Là nữ sinh, nếu không con có thể mời nàng về nhà sao? Nàng là người ở đâu mẹ liền không cần hỏi, hỏi nhiều như vậy làm gì a."

"Con có đồng học tốt như vậy, cũng không nói với gia đình, ta và ba ba của con còn cho rằng con liền bằng hữu đều không có."
"Nói thì có ích lợi gì." Lâu Xuân Vũ nói nhỏ.

Trong trong ngoài ngoài bận rộn hơn một giờ, đem trong nhà thu thập lại một lần, trong nhà bày trí thế nào Lâu Xuân Vũ đều đã quen thuộc, cái bàn đã được dùng từ khi nàng bắt đầu có trí nhớ, ở những phương diện này cha mẹ phi thường tiết kiệm, chân bàn gãy ba ba thay một chân bàn mới, tiếp tục dùng, ghế sô pha có đã chút thời gian, bên cạnh có dấu vết va va chạm chạm, trên lan can còn có vết cháy đen do đệ đệ khi còn nhỏ nghịch ngợm bật lửa mà để lại.

Nàng ngồi trong phòng tiếp khách đã được dọn dẹp chỉnh tề, nghĩ đến mười năm sau, hết thảy trong gian phòng vẫn là tiếp tục được gìn giữ nguyên dạng, cha mẹ cái này không nỡ thay đổi, cái kia không nỡ vất bỏ, tất cả tiền đều tiêu ở trên người đệ đệ, trong lòng là sự khó chịu không nói ra được.
Lâu mẹ còn đặc biệt thay nước cho bình hoa trên bàn.

Lâu Xuân Vũ nhìn bóng lưng Lâu mẹ trong trong ngoài ngoài bận rộn, nói: "Mẹ, chờ đến khi gánh nặng trong nhà giảm bớt, vẫn là thay đổi đồ nội thật một lần a, nhìn qua đều đã thật cũ rồi."

Lâu mẹ nghe đến những lời nói này liền mất hứng, "Con cho rằng mẹ không muốn đổi, trong nhà không có tiền a, con phải đi học, đệ đệ của con phải đi học, không đủ tiền, hơn nữa con cho rằng tiền là trên trời rớt xuống sao, chính là phải tiết kiệm a. Còn không phải ngóng trông con sau này tìm công việc tốt, chờ đến khi con kiếm được tiền rồi liền giúp gia đình mua, nhà cách vách a."

"Vậy còn đệ đệ, đệ đệ cái gì cũng không cần làm, chỉ cần lấy tiền, không cần hiếu thuận với gia đình?"

"Chúng ta khẳng định là dựa đệ đệ của con a, đệ đệ của con sau này sẽ chăm chúng ta dưỡng lão. Con lớn hơn đệ đệ, vài năm sau còn không phải dựa vào con sao, con làm nữ nhi, sau này gả ra ngoài liền cho cha mẹ ít tiền, giúp đỡ đệ đệ, chúng ta liền đủ hài lòng. Được rồi, thoạt nhìn đã sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều."
Lâu Xuân Vũ lắc đầu, thầm nghĩ mình là đang hy vọng xa vời cái gì đây.

"Đệ đệ của con cũng không phải ngoan ngoãn gì, để hắn đưa đồng học về nhà chơi, hắn không chịu, nói trong nhà nát muốn chết, làm hắn xấu mặt, nói gì vậy a." Lâu mẹ vẫn còn đang dong dài.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Mèo cam: Một người sờ ta còn chưa tính, hai người cùng sờ, cho cá khô chưa! Người trẻ tuổi bây giờ, không cho cá khô liền động thủ, hợp lý sao!

-

Lâu Xuân Vũ: Ta thế nhưng lại để Tống Tây Tử tới nhà của ta! Thật sự chính là quá lớn mật rồi!

Tống Tây Tử: Thật hiếu kỳ bộ dáng nhà Lâu đồng học là thế nào a ha ha ha. (du ̄3 ̄) du

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây