Hôm nay, cô đến cùng Mặc Tề Dịch tập luyện sức ở chân.
Vì đã để quá lâu nên chân Mặc Tề Dịch cũng dần mất đi sức lực, thấy Mặc Tề Dịch đứng lên một cách khó khăn, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt nhăn nhó đau đớn lòng cô bỗng chút nhói đau.
Cố gắng đứng lên ngồi xuống vài lần khiến Mặc Tề Dịch dần mất sức không trụ vững. - Cẩn thận! Mặc Tề Dịch suýt ngã vì quá yếu, cô vội đỡ chàng ngồi lại lên xe lăn.
Mặc Tề Dịch nhíu mày khó chịu vì sự vô dụng của mình.
Ánh mắt thất vọng nhìn Vô Ưu. - Hay là...bỏ đi. - Bỏ như thế nào? Chỉ mới bắt đầu đã sợ hãi rồi sao? - Ta... - Ha, thế mà ta tưởng Tam vương gia thật sự là một anh tài tuấn kiệt, máu rơi không ngại, thế mà mới chút đau đớn đã vội bỏ cuộc thế sao! - ... - Ta thật sự không thích một phu quân "bất lực" đâu. - Nàng nói ai? - Ta nói ai thì người đó tự biết - Nàng gọi ai là phu quân? - Ta...nói ai không liên quan đến ngài. Cô xoay người quay đi thì bị Mặc Tề Dịch kéo vào lòng, ôm chặt eo cô không cho cơ hội thoát ra. - Làm gì vậy? Ngài bỏ ra! - Không
- Nè, ở đây còn có hạ nhân, nhỡ bị nhìn thấy thì làm sao? - Mặc kệ họ - Không kệ được, ta còn muốn lấy chồng Nói rồi cô cô sức vùng ra nhưng lực ôm của Mặc Tề Dịch càng chặt hơn, ép cô vào lồng ngực của mình, Mặc Tề Dịch nhìn cô yêu chiều. - Phu quân của nàng, chỉ có thể là ta - Phu quân của ta phải bế được ta, ngài làm được không? - Được. - Xí, ngài đứng còn không nổi thì sao bế được. - Ta.. - Hửm? - Ta sẽ cố gắng tập luyện. - Hì, vậy mới đúng là Mặc Tề Dịch. - Hừm Mặc Tề Dịch nhìn cô cười nhẹ, tay cũng dần buông lỏng để cô đứng dậy.
Suốt ngày hôm đó, Mặc Tề Dịch miệt mài tập luyện đến hết sức lực.
Thấy được sự nổ lực đó, Vô Ưu quyết định làm vài món ngon cho chàng thưởng thức.
Cô dựa theo công thức nấu ăn hiện đại học được từ những cô đầu bếp trong nhà mà làm ra một bữa ăn thịnh soạn, đầy đủ chất và đẹp mắt.
Sau khi dọn ra, Mặc Tề Dịch nhìn mâm cơm trước mặt trong lòng đầy tự hào về người con gái lọt vào mắt mình.
Các món ăn trình bày đẹp mắt, nếm thử thì vị ngon đặc biệt ngọt ngào.
Mặc Tề Dịch cùng cô dùng bữa trưa và buổi chiều cô trở về nghỉ ngơi. Thời gian cứ trôi, Mặc Tề Dịch ngày càng tiến bộ.
Dần dần đã có thể đi lại nhưng vẫn chưa hoàn toàn là hồi phục. Chuyện tình của Y Nhi và A Vệ ngày càng ngọt ngào và hoàn mĩ.
Cô nghĩ dù sao Y Nhi cũng là một nữ nhi như bao nữ nhi khác.
Cũng nên có một lễ cưới để khẳng định vị trí.
Thế là cô quyết định xin phép phụ thân và hoàng thượng cho phép được tổ chức lễ cưới cho Y Nhi.
Rước dâu tại Vô phủ và đón dâu tại Vương phủ.
Hoàng thượng đồng ý, hạ chỉ lập tức cử hành.
Sở dĩ mọi chuyện dễ dành như vậy là vì Mặc Tề Dịch có khả năng hồi phục ổn hơn.
Hoàng thượng rất vui và yêu thương cô hơn. 1 tháng sau, hôn lễ của Y Nhi và A Vệ được tổ chức linh đình không thua kém gì các tiểu thư đài các khác.
Nhìn thấy Y Nhi bước lên kiệu cưới, lòng cô bỗng chút nhẹ nhõm đi một phần.
Có thể tìm cho Y Nhi một chỗ dựa vững chắc thì cô đã vui lắm rồi.
Cô đã nghĩ rất nhiều về việc bản thân nên làm gì khi đến đây.
Đằng nào cũng không thể quay trở về.
Nhưng lại băn khoăn vì mình không cùng thế giới với người ở đây. Cuối cùng, cô quyết định rời đi. Sau đêm tân hôn của Y Nhi diễn ra.
Cô lặng lẽ rời khỏi Phủ tướng quân, chỉ để lại hai bức thư, không mang theo ai hay bất cứ thứ gì trừ quần áo và lộ phí. Sáng hôm sau, Vô Thụy Trí và hoàng thượng đang đánh cờ trong vườn thì hạ nhân hớt hải chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng, miệng không ngừng nói - Tướng quân, có chuyện không hay rồi. - Có chuyện gì? Không thấy bệ hạ đang ở đây sao? Còn ra thể thống gì nữa! - Tướng quân tha tội, nhưng.. - Có chuyện gì? - Đại tiểu thư... Tên hạ nhân thở dốc vì mệt, thấy thế Vô Thụy Trí và hoàng thượng cũng sốt ruột theo. - Vô Ưu làm sao? - Đại tiểu thư biến mất rồi! - Cái gì? Biến mất là sao? Nghe đến đây cả hoàng thượng và Vô Thụy Trí bỗng điếng cả người, không thể bình tĩnh thêm nữa . - Sáng nay tiểu nhân vào dọn dẹp vườn cho tiểu thư thì phát hiện người đã đi mất chỉ để lại hai bức thư trên bàn. - Thư? - Vâng! Vô Thụy Trí nhận lấy hai bức thư từ tay hạ nhân, nhìn thấy chữ đề " Gửi cha mẹ" và một bức đề " Gửi Vương gia".
Ông vội mở bức gửi cho mình ra. "Cha, mẹ, con gái xin lỗi, xin lỗi vì đã đi mà không trực tiếp nói lời từ biệt, xin lỗi vì không ở cạnh cha mẹ trong khoảng thời gian sau này,con cũng cảm ơn hai người vì đã sinh ra con, sinh ra thể xác này,nuôi dạy và dưỡng dục, cảm ơn cha mẹ vì tất cả.
Con sẽ đi ngao du đến những nơi khác nhau, hai người không cần lo lắng.
Cha hãy giúp con gửi bức thư kia đến tay Tam vương gia nhé. _Vô Ưu_" " Mặc Tề Dịch, ta biết ngài có cảm giác đặc biệt với ta, ta biết ơn điều đó, nhưng ngài nói đúng, ta không phải người cảu thế giới này, hai ta vốn không thuộc về nhau, không cùng một thế giới.
Cảm ơn vì ngài đã thích ta, xin lỗi vì ta không thể đáp lại tình cảm đó." Cầm bức thư trên tay, Mặc Tề Dịch không ngừng run rẩy đọc từng dòng chữ nắn nót đẹp đẽ trên đó.
Hai mắt đỏ rực, đầy rẫy những mất mát. - Cứ tưởng rằng mình không nói thì sẽ giữ được nàng bên cạnh nhưng nàng lại chọn cách rời khỏi ta. Mặc Tề Dịch vò nát bức thư trong tay.
Tức giận.
Đau khổ.
Chàng hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh cắt vào tay rướm máu nhưng dường như chàng không thấy đau, có lẽ nỗi đau trên con tim đã làm lặng đi vết thương trên da thịt... - Vô Ưu, sao nàng lại ngốc nghếch như vậy....