Ôn Lĩnh đặt hoa sang một bên, cô không có vứt bỏ cũng không biểu hiện là thích nó, cái này làm cho Cố Dung Khanh có chút mất mát...! Cô cho rằng....Ôn Lĩnh sẽ thích nó, chẳng lẽ trên mạng đều lừa gạt người sao? Cô không cam lòng....! Lấy điện ra mở bản ghi chú —— Tặng hoa thất bại...! Tâm trạng của Cố Dung Khanh tệ hơn chữ tệ, dẫn đến lúc quay phim lại không thuận lợi....! kết phim là BE.
Cuối cùng, Cận Nam Phong không có kết hôn với Chiêm Phong mà cũng không có yêu đương với Phương Cao.
Bởi vì sau khi chuyện của Cận Nam Phong và Phương Cao, mà Cận Nam Phong và Chiêm Phong không ngừng cãi nhau.
Với lại mặt trời tháng 9 lại không đẹp.
Vì vậy đạo diễn gật đầu đồng ý với cái kết đó, với lại thân phận hiện tại của Ôn Lĩnh đã khác xưa, cho nên lời nói của cô vẫn được đạo diễn coi trọng.
Ôn Lĩnh cười với đạo diễn, sau đó liên tục gõ bàn phím, gần đây cô có linh cảm mới để viết Cuối cùng, công việc ở phim trường cũng đã kết thúc.
Hiện tại, người ở phim trường cũng ít đi, Ôn Lĩnh viết quá nhập tâm không biết Cố Dung Khanh đã đi lại chỗ cô.
Cố Dung Khanh biết bản thân vì Ôn Lĩnh mà không nhập vai được, sự chú ý của cô đều ở trên người của Ôn Lĩnh cả, vừa đúng lúc thấy Ôn Lĩnh nói gì đó với đạo diễn, cô thừa lúc đang nghỉ ngơi mà đi đến.
"Chị...!đối với đoạn diễn này có chút ý tưởng, muốn nói chuyện với em." Cố Dung Khanh cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân sao cho tự nhiên nhất, làm như không có gì mà nói chuyện với Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh nghe được lời của Cố Dung Khanh, trong lòng sửng sốt, cô quá hiểu biết Cố Dung Khanh, có khả năng Cố Dung Khanh cũng không biết việc này.
Cho nên, cô cũng không để với bộ dáng gượng gạo của Cố Dung Khanh, thật ra cô cũng chẳng có gì để nói với Cố Dung Khanh cả, chẳng qua Cố Dung Khanh lấy cái cớ này, cô cũng không có cách nào mà từ chối, đành phải nhẹ giọng nói, "Được." Quả nhiên sau khi Cố Dung Khanh nghe cô đồng ý, trong mắt liền vui vẻ, tuy rằng không rõ ràng nhưng Ôn Lĩnh vẫn nhận ra được.
"Vậy giữa trưa chúng ta có thể ra ngoài ăn cơm rồi nói không?" Cố Dung Khanh nghiêm túc tuân thủ ý kiến của bạn bè, rèn sắt khi còn nóng! Kết quả vẫn bị từ chối, Ôn Lĩnh lắc đầu nói, "Có cái gì cần nói thì nói đi, bây giờ tôi cũng không có đói." Sau đó, Ôn Lĩnh không còn thấy sự vui vẻ trong mắt Cố Dung Khanh nữa, ngược lại còn uỷ khuất, cô đột nhiên cảm thấy cái dáng vẻ này của Cố Dung Khanh, rất khi hiếm thấy....! Nhưng mà không có liên quan gì đến cô là được, cùng ăn cơm gì đó với Cố Dung Khanh, vẫn nên thôi đi.
Cố Dung Khanh gật đầu tỏ vẻ biết rồi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ôn Lĩnh.
Nào ngờ, lúc này đạo diễn lại đi đến nói, "Giữa trưa cùng nhau đi ăn đi, nói chút chuyện?" Hắn không chú ý đến sự thay đổi của Cố Dung Khanh, chỉ nghĩ hai người đang muốn trao đổi chi tiết trong kịch bản.
Sau đó, Ôn Lĩnh lập tức nhìn sang Cố Dung Khanh, phản ứng của Cố Dung Khanh có chút xấu hổ, lại bất lực....!Cũng như hối hận.
Cô ấy rõ ràng là không muốn, nhưng mà vì lễ nghĩa, cô không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý.
Cố Dung Khanh xác thật cũng không muốn, cô chỉ muốn đơn độc ở cùng Ôn Lĩnh, chứ không phải chỉ vì muốn ăn chung một bữa cơm! Rơi vào cái tình huống này, trong theo đuổi vợ 36 kế không nói cho cô biết phải xử lý thế nào.
Cuối cùng vẫn là Ôn Lĩnh tỏ vẻ bây giờ không muốn ăn, ở đây nói cho xong đi, đạo diễn cũng không ép buộc hai người, vốn dĩ hắn đến đây cũng chỉ để giao lưu với Ôn Lĩnh tạo mối quan hệ, ở đâu cũng không quan trọng.
Mà thật ra, Cố Dung Khanh cũng không có vấn đề gì cả, chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cô không có cách nào tập trung đóng phim.
Nhân vật trong phim cô cũng đã đọc thấu rồi, cho nên thuận tiện đến đây nói chuyện vài câu rồi cáo từ, nói bản thân về nghiền ngẫm lại, còn cùng đạo diễn đảm bảo sẽ không kéo dài thời gian.
Hôm nay có thể đóng máy.
Quả nhiên quay phim rất thuận lợi, nhìn cánh cổng nhà tù đóng lại, Phương Cao đi vào, Cận Nam Phong nhìn Phương Cao rơi nước mắt.
thuận lợi đóng máy.
"Không hổ dành là ảnh hậu Cố! Lần hợp tác này thật sự rất vui vẻ, đương nhiên Mộc Mộc và Chiêm Phong cũng rất lợi hại." Đạo diễn cho ba người mấy cái lời khén.
Lúc này Kỷ Thần Hi ôm hoa đi tới, đưa cho Cố Dung Khanh, ở bên tai nói, "Chúc mừng em đóng máy." Cố Dung Khanh tiếp nhận cười nói cảm ơn.
Mà Tiểu Hàng đứng ở bên lại chửi thầm, vị ảnh hậu Kỷ này đẳng cấp thật tầm thường, buổi sáng Cố Dung Khanh tặng hoa cho Ôn Lĩnh, buổi chiều mua hoa tặng cho Cố Dung Khanh, này là có tâm tư gì a? Cố Dung Khanh nhận lấy hoa, tuy rằng nói lời khách sáo cảm ơn Kỷ Thần Hi, nhưng ánh mắt luôn tìm kiếm Ôn Lĩnh, tìm một lúc cũng không tìm được người....! Cố Dung Khanh có chút mất mát, quả nhiên Ôn Lĩnh đối với việc cô tặng hoa không có cảm giác gì....! Nhưng mà, Cố Dung Khanh không có nhụt chí, kế này không thành thì còn kế tiếp theo.
Kết quả....!Cả buổi chiều, Cố Dung Khanh đi làm tóc, sau đó trở lại khách sạn, bày một đóng váy lên giường, váy dài màu đỏ rượu, váy màu bạc cổ chữ V, còn có váy đen bảo thủ, váy ngắn màu hồng...! Cố Dung Khanh cầm chiếc váy màu hồng lên nhìn Tiểu Hàng, "Cái này xuất hiện trong tủ quần áo của chị từ bao giờ?" Tiểu Hàng nhìn cái váy này, lại nhìn cái gương mặt lạnh lùng của Cố Dung Khanh, thực sự không hợp, thậm chí còn có chút buồn cười.
"Có thể....!Là lúc tham gia sự kiện nào đó, sơ ý cầm lấy nó?" Thôi bỏ đi, dù sao cũng không quan trọng, cô sẽ không mặc cái váy này.
Cố Dung Khanh thả cái váy xuống, cầm cái váy màu đỏ và váy màu bạch kim lên hỏi Tiểu Hàng, "Cái màu nào đẹp?" "Đều đẹp!" "Vậy em nói xem, Ôn Lĩnh sẽ thích cái nào?" Cố Dung Khanh cầm hai cái váy để trước người rồi soi gương.
Tiểu Hàng cảm thấy Cố Dung Khanh gần đây....!Tuyệt đối là bị tẩy não rồi.
Còn đâu là Cố Dung Khanh cao lãnh xinh đẹp nữa aaa! Nội tâm Tiểu Hàng đang gào thét, trong lòng thì chửi thầm làm sao mà cô biết Ôn Lĩnh sẽ thích cái gì! Nhưng mà cô đâu dám nói! Hèn ghê! Vì thế cô ngoài mặt mỉm cười, làm vẻ nịnh nọt nói với Cố Dung Khanh, "Chị mặc cái nào cũng đẹp." Cố Dung Khanh quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc, Tiểu Hàng trong lòng hoảng hốt....!Bị bà chủ phát hiện cô nói cho có lệ rồi sao? Cô lo lắng bồn chồn kết quả Cố Dung Khanh gật đầu nói, "Em nói rất đúng." Này...!Tự tin thật....!Cố Dung Khanh này có phải là bà chủ của cô không vậy? Sao cô cứ cảm thấy xa lạ quá đi.
Bà chủ của cô hình như có hương vị tình người rồi! Cuối cùng, Cố Dung Khanh chọn một cái váy cổ chữ V màu bạch kim, lúc hai người ra cửa lại đụng Kỷ Thần Hi, Kỷ Thần Hi mặc một cái váy dài màu đen.
Trời sinh cô ta đã hợp với màu này, cả người nhìn rất ưu nhã, nhưng ở trong mắt Cố Dung Khanh thì lại không như vậy.
Từ lúc phát hiện ra tâm tư của Kỷ Thần Hi, Cố Dung Khanh đối với cô ta có chút mâu thuẫn, bây giờ Kỷ Thần Hi đến tìm cô, cô chỉ muốn từ chối!
"Dung Khanh, hôm nay em thật xinh đẹp." Kỷ Thần Hi cũng không keo kiệt, ca ngợi Cố Dung Khanh.
Chẳng lời ca ngợi này đối với Cố Dung Khanh thì cô không cần, cô càng để ý xem Ôn Lĩnh cảm thấy có đẹp hay không.
Vì thế cô khách sáo mà nói, "Cảm ơn, chị cũng rất đẹp." Cố Dung Khanh nói xong thì biểu cảm của Kỷ Thần Hi có chút vui hơn, Cố Dung Khanh nhìn thấy nghĩ thầm trong đầu, sao trước kia cô lại không phát hiện ra, tâm tư của Kỷ Thần Hi đối với cô rõ như ban ngày như vậy.
Lúc trước, khi cô chưa cảm nhận bản thân thích Ôn Lĩnh thì cái gì cũng không cảm nhận được.
Cô muốn từ chối, nhưng mà Kỷ Thần Hi cũng chưa có làm chuyện gì vượt quá giới hạn....!Cho nên cô phải làm sao bây giờ? Ôn Lĩnh mà nhìn thấy chắc chắn sẽ không vui, cô đưa mắt ra hiệu với Tiểu Hàng.
Tiểu Hàng lập tức hiểu ý, "Chị Dung Khanh, em còn quên đồ trong phòng, chị đợi em tí." Cố Dung Khanh thuận nước đẩy thuyền nói với Kỷ Thần Hi, "Chúng tôi trễ chút nữa mới đi, chị đi trước đi.
Nụ cười trên mặt Kỷ Thần Hi cứng lại, sau đó khôi phục như cũ nói, "Vậy được rồi, chị đi trước nhé." Vừa xoay người đi, mặt Kỷ Thần Hi lập tức đen lại, từ lần trước nói thẳng với Cố Dung Khanh, thì Cố Dung Khanh liền thay đổi, xa cách với cô, hơn nữa cũng biết từ chối.
Thậm chí đến bây giờ cả tên của cô cũng không gọi.
Hành vi này của Cố Dung Khanh làm Kỷ Thần Hi buồn bực.
Chờ Kỷ Thần Hi đi rồi, Cố Dung Khanh mới thở dài nhẹ nhõm, nghĩ trong đầu, nếu để Ôn Lĩnh nhìn thấy cô đi cùng Kỷ Thần Hi, mấy cái kế theo đuổi cũng khỏi cần dùng đi!.