Linh em đang làm gì em biết không? - Vũ...em... - Lại là mày nữa Dương Quốc Thiên mày khốn nạn có trình độ luôn rồi. Quốc Thiên cũng như cô không biết chuyện gì đang xảy ra, Vũ lao tới kéo tay cô lại đấm mạnh vào mặt Quốc Thiên, nhanh như cắt khiến anh ấy loạng choạng té xuống.
Cô kéo tay anh muốn giải thích.. - Vũ tin em...em không có... - Còn tin em được nữa không Linh? Cô nhìn anh lắc đầu không phải như anh đã nghĩ, chợt Phương Nghi khóc chạy lại nắm lấy hai tay cô - Chị, sao chị làm vậy với em? - Phương Nghi??? - Rõ ràng chị nói chỉ yêu Chính Vũ sao bây giờ lại cùng với Quốc Thiên? - Em nói cái gì vậy Nghi. - Chị lén lên phòng em lấy điện thoại nhắn tin cho Quốc Thiên, hẹn anh ấy sau đó lại lén lấy chìa khoá nhà anh ấy trong phòng em? Nếu em không vô tình định nhắn tin hẹn anh ấy đi ăn tối em sẽ không thấy tin nhắn.
Cũng may là chị quên xoá đi nếu không em và Chính Vũ còn bị hai người gạt tới chừng nào.Tại sao vậy chị Linh? Sao chị lại đối xử với em như vậy.
Em đã hứa không liên lạc Vũ em liền cắt đứt, bây giờ chị với Thiên là muốn trả thù em phải không? - Phương Nghi em điên rồi, em làm vậy với chị sao Nghi?
Phương Nghi khôn lanh chặn hết những lời giải thích của cô, thì lời cô nói chỉ là nguy biện là giả tạo... Chính Vũ giống như một coi sói hoang vậy, mặt sầm lại tức giận, hất mạnh tay cô khiến cô sợ hãi.
Ánh mắt nhìn cô có phần căm hận cô hơn.
Cuối cùng ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra hay không? Tại sao Phương Nghi và Chính Vũ lại đến đây? Tại sao Quốc Thiên không có một vết thương gì khi tai nạn? Thiên có thực sự bị tai nạn????? Cô rối bời nhìn cảnh đang diễn ra, không hiểu sao lần này tôi lại tin Quốc Thiên, tin rằng Thiên cũng như cô không biết gì và Vũ đang là nam chính bị dắt mũi. Người cô nghi ngờ nhất lúc này là Phương Nghi.
Cô quay lại nhìn nó, nó lau nước mắt đứng bình thản không hề lo lắng khi bạn trai mình bị đánh nhếch nhẹ môi nhìn cô... Nhưng điều cô bất ngờ là Quốc Thiên không hề phản kháng.
Vũ đánh đến mức máu mũi chảy ra nhưng vẫn đứng lên như bất lực nhìn Vũ... - Tại sao mày có Phương Nghi rồi còn muốn Phương Linh? Tại sao cứ phải dính líu tới Phương Linh của tao? - Mày muốn nói gì cũng được.
Đánh được thì đánh đi. - Đánh mày thì dơ tay tao mà thôi.
Nhưng đáng tiếc hôm nay tao muốn dơ tay. Vũ nói xong vung tay đấm mạnh khiến Thiên một lần nữa té xuống, cú đấm đó cô cảm nhận được sự tức giận trong lòng anh.
Anh tiếp tục lao tới, cô không thể nhìn cảnh đánh nhau như thế thêm nữa bắt buộc cô phải chạy lại giữ lấy Vũ.. - Anh có nghe em nói hay không? - Em muốn tôi nghe em nói cái gì hả? - Anh không tin đúng không? Nếu em nói em không có gì với Quốc Thiên anh tin không? - Em lấy cái gì làm tôi tin? Em có biết em làm trái tim tôi đau tới mức nào không. - Nói nhiều như vậy là không tin chứ gì? - Đúng, tôi bảo em về ở với nó là lời tức giận nhất thời không ngờ em qua ở với nó thật.
Em đùa với tôi à Linh? - Anh vẫn cố chấp không nghe em giải thích. Cô nhìn anh nước mắt cô rơi, rơi cho những lời nói khiến cô trở thành con đàn bà dơ bẩn.
Thì ra trong lòng anh tôi chỉ là một con người như thế.
Chỉ tầm thường như thế? Chẳng có gì khiến anh đủ tin tưởng, đủ yêu hết lòng. - Đừng đến tìm tôi, tôi sẽ tìm em khi tôi bình tĩnh lại. Nói xong Vũ quay đi, Phương Nghi vội vàng chạy theo.
Cô bắt đầu nhận ra Phương Nghi giả dối, bấy lâu nay đều giả.
Hối cãi ngày hôm đó cũng là giả.
Đâu mới chính là bộ mặt của nó chứ... Bóng lưng Vũ mất dần sau cánh cửa, sự cào xé dằn vặt trong tim cô đôi mắt thất thần của Quốc Thiên anh ngồi trên giường lau nhẹ máu cười một mình... - Hãy nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra? - Nếu anh nói, anh không biết em tin không? - Tin...!Nhưng hãy kể em nghe tại sao anh lại nghĩ em là Phương Nghi. Cô ngồi cạnh bên Quốc Thiên, chầm chậm đợi anh tiếp tục trả lời câu hỏi của cô ánh mắt anh tối đi mấy phần, tỏ ra mệt mỏi.
Thở dài anh nói: - Anh nhận được tin nhắn của Phương Nghi, cô ấy kêu anh ở nhà đợi cô ấy, anh thấy vậy nên đi tắm trước sau đó khi em qua anh tưởng là cô ấy thì đột nhiên em ngất đi. - Sau đó...? - Anh xin lỗi em trước vì anh bước đầu đưa em lên giường đã cởi áo khoác của em ra, sau đó cởi áo thun của em nhưng anh phát hiện em có 1 vết bớt hình trái tim ở ngực anh từng thấy Phương Nghi và biết được cô ấy không có như em, nên anh nghi ngờ em là Phương Linh anh vội mặc áo lại rồi đợi em tỉnh rồi hỏi chuyện.
Không ngờ lại xảy ra như vậy. - Sao lúc nảy anh không giải thích. - Bạn gái mình bày trò hại chị gái và mình, em nghĩ anh còn sức để giải thích còn sức để chịu được cú sốc này..
Quốc Thiên nhìn cô với ánh mắt đau khổ, cô cảm nhận được hết chứ.
Vì chính cô còn không ngờ tới cơ mà.
Cô không trách Thiên gì cả chỉ trách do cô quá ngu ngốc, quá nhu nhược mà thôi.
Ai lại có thể hại bạn trai và chị mình như thế trừ phi lí do duy nhất là Hàn Chính Vũ... - Anh phát hiện ra Phương Nghi không hề yêu anh.
Đối với cô ấy anh chỉ là con cờ trong ván cờ lớn này. - Em không dám tin, thực sự không thể tin được. - Có lẽ anh nên dừng lại với Phương Nghi để cô ấy không có cơ hội điều khiển anh nữa. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa đầu mùa cùng với những nỗi đau trong lòng cô, bất kể là nặng hạt hay nhẹ hạt thì những hạt mưa đó vẫn là khóc cho cô... Người ta hay nói "ngày mà lòng bạn đau buồn nhất thì trời sẽ đổ mưa" cô thật sự đã tin vào câu nói này bởi chẳng có ai biết được, khi ta khóc trời sẽ khóc.
Mưa rửa sạch hết sự ngu ngốc của cô, cô phải hỏi cho ra lẽ chuyện này.
Phải khiến nó nói sự thật và lật bộ mặt thật của Phương Nghi...