Những bước đi càng lúc càng nhanh hơn gần như là chạy.
Bước vào nhà với một bộ đồ ướt nhem, cả người như một con chuột.
Bật cửa phòng, nhà vệ sinh, chạy ra sân trước, vườn sau nhà bếp đều không tìm thấy.
Tiểu Mỹ nhìn thấy cô như thế, không nhịn được hỏi một câu.. - Sao chị ướt vậy? Chị dầm mưa hả? - Phương Nghi chưa về hả em? - Chị Nghi đến bệnh viện rồi. - Bệnh viện? Hừ ừ chị quên là bạn trai nó bị tai nạn. Cô cười khẩy vì vừa thất vọng vừa đau lòng.
Cô bước lên lầu, tắm, thay đồ rồi xuống nhà đợi Phương Nghi về.
Cô biết chắc chắn bây giờ nó đang bên cạnh Vũ để làm người tốt người bị hại.
Chuông cổng vang lên biết là Phương Nghi đã về quản gian ra mở cửa cô đứng dậy nhìn ra thấy nó bước vào với nụ cười trên môi. Đạt được mục đích cảm giác chiến thắng khiến nó vui vậy sao? Hoàn toàn không nể tình chị em gì.. Cô ngồi xuống ghế đợi nó vào, nó bước vào chưa kịp ngồi xuống cô đã lên tiếng.. - Bộ mặt của em đã lòi ra rồi nhỉ? - Chị nói gi em không hiểu? - Nên diễn trước mặt Chính Vũ thôi, chị không cần coi em diễn.. - Ừk.
Chuyện đã như vậy rồi, những gì chị nghĩ là đúng đó. - Tại sao em làm vậy? Em mù quảng tới điên rồi phải không? - Tại chị cố chấp.
Lúc đầu tôi đã nói, tôi muốn là phải có.
Chị là chị tôi, chị từng nói chỉ cần tôi thích thứ gì của chị chị đều cho, vậy Vũ thì sao? Chị giành cho bằng được.. Phương Nghi bắt đầu trở lại là con người vô tình, ngang ngược như xưa.
Bản tính đố kị hiện rõ trong từng câu nói.. - Tôi cũng đâu có làm gì nhiều? Chỉ nhẹ nhàng lấy điện thoại nhắn tin cho Quốc Thiên sau đó lại tiếp tục diễn một màn kịch với chị.
Ly nước chị uống thuốc mê tác dụng đúng lúc thật.
Sau đó thì sao tôi lại tiếp tục gọi điện cho Vũ nói chị đang ở với Quốc Thiên.
Cũng may cho tôi hai người cãi nhau trước đó cũng là chuyện của Quốc Thiên nên tôi càng có lợi thế thôi.. - Mày chính là em chị sao Phương Nghi tại sao lại làm thế chúng ta là chị em mà... - Tôi có coi chị là chị sao? Từ nhỏ tôi vì chị mà xém chết chị có biết không? Lớn lên bạn bè quan tâm chị coi thường tôi, chị luôn là người được người khác khen còn tôi bị chê.
Sau này tôi quen Minh Hoàng, là vì nó cưa chị không được nên tới tôi, cho đến Vũ người tôi thật lòng thích thì cũng yêu chị.
Cái gì cũng là chị.
Chị chỉ là một người ngu ngốc, ngu tới mức bị em mình dành hết cái này tới cái khác cũng không dám nói một lời, một kẻ bị lãng quên, ba mẹ không cần, một đứa xui xẻo....!một con người bất tài.... - Bốppp???? Im miệng.... Phương Nghi vừa nói mà nét mặt càng thêm coi thường cô, cười khẩy khi bản thân biết mình chiến thắng.
Đó là lương tâm của một con người, đây là cuộc sống con người mà cô đang sống sao? Ai cũng giả dối ngay cả tình thân cũng không xem trọng? Không chịu được những gì nó đã làm, cô đứng lên tát mạnh khiến nó té xuống ghế.. - Chị đánh tôi? - Phải, đánh cho em biết em là em chị, là phận làm em.
Tỉnh ngộ và đi giải thích với Vũ, nhanh lên, đi đi... - Không...!Không... Cô kéo nó kéo mạnh nhưng nó đẩy cô ra, tay cô vô tình hất bể chiếc bình trong nhà, đập mạnh bả vai vào tường, cô vẫn bất chấp đau kéo tay nó muốn nó nói sự thật cho Vũ nghe.
Không ngờ lần này nó đẩy mạnh cô một lần nữa, cô lấy đà chụp lấy cạnh cửa, hất tay khiến nó mất đà trượt chân ngã mạnh xuống đất, lúc này nó té cánh tay đập xuống cấn vào mảnh chậu... - Aaaaaaa... Phương Nghi hét lên, máu chảy ra cũng là lúc ba mẹ từ bên ngoài đi tiệc về, tiểu Mỹ từ ngoài sân chạy vào, ai cũng nhìn thấy Phương Nghi nằm dưới đất, máu chảy không ngừng lan ướt cả áo, người không bị gì là cô. Mọi người ai cũng hốt hoảng, lẹ chạy lại ôm chặt Phương Nghi khóc nức nở vì lo lắng, ba kêu xe cấp cứu còn cô đúng thật là đứa bị lãng quên, không ai biết bả vai cô cũng rất đau rất đau. 1h sáng! Cả nhà từ bệnh viện trở về, Phương Nghi lại tiếp tục than đau và tỏ vẻ tội nghiệp. - Hai chị em có chuyện gì? - Chị hai hiểu lầm đẩy con té còn đánh con.. - Phương Linh, con đánh em mình tới như vậy? (Mẹ cô hét lên) - Con không có cố ý nhưng con không đánh Phương Nghi. - Chị còn chối, chị cho rằng việc chị và Quốc Thiên qua lại sau lưng em và anh Vũ sẽ không ai biết, tới khi phát hiện chị nói em dựng chuyện hại chị..
- Phương Nghi đã kể mẹ nghe tất cả, con làm vậy với em mà coi được sao Linh? Em đã nhường lại hết cho bây giờ còn muốn chiếm cả thằng Thiên. Mẹ và Phương Nghi liên tục tiếp lời nhau muốn đổ hết lỗi cho cô mẹ luôn bao che cho nó vậy còn cô ai sẽ tin cô.. - Mẹ con chưa bao giờ muốn giành cái gì người muốn giành là Phương Nghi.
Con không có làm gì cả, con không đánh em, là nó tự trượt chân ngã không phải con.
Là Phương Nghi muốn hại con, nó muốn mọi người không tin con.. Cô khóc, cô khóc vì không ai tin mình, ngay cả ba cô người hiểu tính cô nhất giờ đây cũng không tin cô, không còn ai có thể biết được, cô đau đớn thế nào.
Ba mẹ không tin, bạn bè không có ai thân thiết, cuối cùng là gì? Là người cô yêu, người cô tin có thể bảo vệ cô cũng không còn tin tưởng cô nữa. Mất trắng mất tất cả! Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó,cô vẫn bị Phương Nghi làm cho mọi người quay lưng.
Ngay cả Tiểu Mỹ cũng không tin cô, tiểu Mỹ cho rằng cô vì ghen tức Phương Nghi được mọi người yêu thương hơn nên mới làm nó bị thương.
Phương Nghi đã lấy lòng tiểu Mỹ bằng những giọt nước mắt như vậy sao???.