Cố Trường Dạ bị đám Nguyễn Ngộ Minh cuốn lấy, rất nhiều ngày chưa trở về biệt thự.
Lại nhân dịp lão Ngũ từ nước ngoài về, Nguyễn Ngộ Minh đề nghị mở một tiệc rượu, coi như là đón gió tẩy trần cho Lục Trạm Giang.
Đương nhiên lí do lớn nhất vẫn là tám người bọn họ khó khăn lắm mới tụ họp đầy đủ, đương nhiên phải tìm chút chuyện vui.
Phải biết mỗi lần Hoàng thành mở tiệc rượu, trừ bỏ Cố Trường Dạ cùng Lạc Minh Khải, tất cả những người còn lại đều bày vẻ ta đây vẫn còn độc thân. Tiệc rượu tiến hành thuận lợi, Nguyễn Ngộ Minh cùng Kỷ Bách Hiên đứng cùng nhau, nhìn Tứ ca và Ngũ ca ngồi trò chuyện cách đó không xa.
Những năm gần đây, chuyện Ngũ ca làm, bọn họ không phải không biết.
Ngũ ca đối với Đại ca âm dương khác biệt, chuyện gì Đại ca muốn làm, Ngũ ca đều làm ngược lại, lại còn trắng trợn tỏ thái độ.
Bây giờ Tứ ca ngồi chung với Ngũ ca, chuyện này quá mức dị thường, nhưng cũng không tới phiên hai người họ bàn tán cái gì. Nguyễn Ngộ Minh đang muốn đi thám thính một chút xem Tứ ca cùng Ngũ ca nói chuyện gì, bất chợt di động rung lên.
Anh nhíu mày một cái, sau đó nghe điện thoại.
Chính là vừa đặt điện thoại xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, làm cho Kỷ Bách Hiên bên cạnh cảm thấy kì quái.
Thất ca tuy rằng bình thường bộ mặt lúc nào cũng nhăn nhở, không nghiêm túc, nhưng có vẻ đã thật sự xảy ra chuyện gì, mới có thể làm Thất ca lập tức biến đổi sắc mặt. “Làm sao vậy?” Kỷ Bách Hiên lo lắng hỏi. Nguyễn Ngộ Minh kéo Kỷ Bách Hiên ra ngoài, vừa đi vừa nói cho Kỷ Bách Hiên.
Người phía dưới gọi đến, hình như Chị dâu tới.
Kỷ Bách Hiên nhăn mày, dám cầm súng hướng vào Đại ca, bây giờ còn tìm đến chỗ này làm gì.
Bọn họ những ngày qua cật lực tìm cớ không cho Đại ca về nhà, cách xa Chị dâu ra một chút.
Mặc dù đối với Chị dâu cực kì bất mãn, nhưng Nhị ca nói đúng, chuyện vợ chồng, rất nhiều thứ người ngoài cuộc không hiểu nổi.
Nếu Đại ca chưa lên tiếng, tốt nhất bọn họ cũng giả vờ như không biết đi. Lúc hai người ra đến cổng, quả nhiên thấy Giản Ngưng đứng đó.
Cô mặc lễ phục dạ hội màu lam, nổi bật lên vóc người nhỏ nhắn yếu đuối, mềm mại lại đáng yêu, hoàn toàn không giống kiểu phụ nữ có thể chĩa súng vào người khác. Nguyễn Ngộ Minh ho khan một tiếng, khiển trách mấy người đứng ra chặn Giản Ngưng, “Chị dâu của tôi mà mấy cậu không tiếp đón, ăn gan báo không muốn sống nữa à? Cút đi.” Nói xong cười hì hì đi đến bên cạnh Giản Ngưng, “Chị dâu muốn tới, sao không bảo trước với em một tiếng, em cho người đến đón.” Giản Ngưng nhìn Nguyễn Ngộ Minh, sắc mặt không vui, “Đây là đang trách tôi tới mà không thông báo cho cậu?” “Làm gì có, Chị dâu suy nghĩ nhiều rồi.” Nguyễn Ngộ Minh nói xong, quan sát quần áo Giản Ngưng, không khỏi nhíu mày, “Hôm nay nhiều người, có thể có nguy hiểm.
Chị dâu đột nhiên tới đây, em sợ có người mưu đồ động cơ bất chính lợi dụng Chị dâu…” Giản Ngưng không để ý, trực tiếp muốn đi vào.
Kỷ Bách Hiên đứng một bên vốn chưa mở miệng đột nhiên vươn tay ra, cản Giản Ngưng.
Giản Ngưng lúc này mới đưa mắt tới trên người Kỷ Bách Hiên.
“Chị dâu cần phối hợp kiểm tra một chút, hiện tại có quá nhiều người lai lịch bất minh, vạn nhất chủ ý đánh vào người Chị dâu, như vậy rất nguy hiểm.
Đây cũng là nghĩ cho an toàn của Chị dâu.” Kỷ Bách Hiên nhả từng chữ rõ ràng, lại để lộ ra vài phần kiên định, giống như nếu Giản Ngưng không phối hợp, bọn họ cũng sẽ không thả người. Mà Nguyễn Ngộ Minh nhìn chằm chằm áo choàng thật dày trên người Giản Ngưng, cười như không cười. “Các cậu đây là muốn lục soát người tôi?” Âm cuối nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, trực tiếp đi vào, cô còn thật muốn biết, đến tột cùng ai dám ngăn cản cô. Nguyễn Ngộ Minh cùng Kỷ Bách Hiên hơi sững sờ, giờ phút này Giản Ngưng đã đi vào.
Ánh mắt âm trầm của Chị dâu vừa rồi, thật sự giống ánh mắt Đại ca lúc tức giận, làm cho bọn họ có điểm kính sợ. Giản Ngưng vừa đi vào đại sảnh tiệc rượu, Nguyễn Ngộ Minh phản ứng kịp lập tức đuổi theo, “Chị dâu, kỳ thật Đại ca…” Anh vốn là muốn nói Cố Trường Dạ căn bản không ở trong này, nhưng phát hiện Giản Ngưng thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Trường Dạ ngồi một góc, mà Cố Trường Dạ trong tay cầm chén rượu, cũng đang nhìn về phía Giản Ngưng. Cái nhìn này… Nguyễn Ngộ Minh đột nhiên phát hiện mình là kẻ dư thừa, nhưng vẫn cố nói hết câu, “Đại ca ở bên kia, để em dẫn đường cho Chị dâu.” Giản Ngưng bước tới phía Cố Trường Dạ, mà hắn cũng rảnh rang ngồi chờ cô đi tới, thậm chí còn nâng lên môi chén rượu.
Giản Ngưng đối với hắn cười cười, trong ánh mắt toàn là sắc thái kì lạ, cô đến gần, “Sao nhiều ngày như vậy không trở về nhà?” Nói xong còn cầm lấy cái chén trong tay hắn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi áp vào lỗ tai hắn, “Anh không phải thích chơi mấy trò kích thích sao, như thế nào, sợ rồi à?” Cố Trường Dạ đoạt lấy cái chén trong tay cô, sau đó đối mặt với cô, hắn giống như sinh ra ảo giác, cảm giác toàn thân cô tỏa ra một tầng bảo hộ chắc chắn, hắn như thế nào cũng xé không được.
Loại cảm giác bất lực này, không phải hắn không muốn hiểu cô, mà không cách nào lại gần, cho dù cô ở ngay trước mặt hắn. Hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu đỏ, rồi buông chén, kéo tay Giản Ngưng vào sàn nhảy.
Tiết tấu nhẹ nhàng, Cố Trường Dạ hơi cúi người, đưa tay làm dấu mời.
Ngọn đèn ảm đạm, ánh sáng mập mờ cùng lãng mạn, Giản Ngưng vươn tay, đặt vào trong tay hắn. Hai người uyển chuyển nhảy, bóng đèn xoay tròn một cái, mới có thể chân chính nhìn thần sắc của nhau.
Sau đó hai người lại tiếp tục trong vầng sáng ảm đạm, nhìn chằm chằm mặt đối phương.
Động tác bọn họ lưu loát, gọn gàng linh hoạt, hai mà như một, lúc gần lúc xa. Lục Trạm Giang uống một ngụm rượu, cười châm chọc, “Người ta chẳng qua là giúp anh một lần, anh thật tính cả đời vì người ta bán mạng?” Hắn nhìn người đàn ông trong sàn nhảy, lộ ra tia bất mãn. Lúc con trai An Diệc Thành bệnh nặng, bệnh viện căn bản không muốn chữa trị.
Khi đó An Diệc Thành vừa bị trường đại học đuổi học không lâu, không một xu dính túi, bệnh viện không chữa trị cho cũng là điều dễ hiểu.
Nếu không nhờ Cố Trường Dạ giúp đỡ, có lẽ An Minh Gia đã không sống được đến bây giờ.
An Diệc Thành khi đó chính là nhân tài Cố Trường Dạ cần, trung thành và tận tâm, hắn không cần gì hơn. “Trên cái thế giới này, vào thời khắc mình cùng đường nhất, có nguời ra tay hỗ trợ, chú cảm thấy thế nào?” An Diệc Thành biết Lục Trạm Giang không phải muốn anh về phe hắn, chỉ là muốn mượn thời cơ chọc tức Cố Trường Dạ mà thôi, hoặc hắn đối với anh đang nảy sinh nghi ngờ. An Diệc Thành không thích đi đánh giá người khác, nhưng đối với Cố Trường Dạ, xét toàn bộ các phương diện, quả thực không thua kém bất kì người nào.
Anh em Hoàng thành bọn anh, có ai chưa từng được Cố Trường Dạ giúp đỡ.
Cho dù là Lục Trạm Giang hay Chu Thừa Nghiệp, nếu như không có Cố Trường Dạ, công ty Lục gia sao có thể có chỗ đứng giống như bây giờ.
Lục Trạm Giang muốn thoát ly ra khỏi công ty của gia tộc, chính là không còn muốn dính líu gì đến ân huệ của Cố Trường Dạ nữa. “Cứng nhắc.” Lục Trạm Giang hừ một tiếng. “Chú cứ nghĩ là có ơn phải trả đi.” Nói xong cùng Lục Trạm Giang cạn một chén. Lục Trạm Giang tức giận, “Thật không biết anh nghĩ thế nào, một người có thể đối xử với vợ mình như vậy, sao anh dám bán mạng cho người ta?” An Diệc Thành lập tức nhăn mày, nhìn Lục Trạm Giang, “Chuyện riêng của Đại ca, anh không muốn nói nhiều.
Vậy chú cảm thấy chú đủ tư cách nói rồi sao?” An Diệc Thành lắc đầu, “Chuyện tình cảm, anh không đủ tư cách đánh giá.
Vậy lão Ngũ, chú dùng một trăm vạn bán đứt một cô gái chú từng yêu, sau đó phê phán người khác, có phải hơi quá mức rồi không?” Lục Trạm Giang hung hăng trợn mắt nhìn An Diệc Thành.
Chuyện đã nhiều năm như vậy, trong lòng hắn vẫn đau.
Hắn cùng Chu Thừa Nghiệp trong chuyện tình cảm đấu đá ngầm nhiều năm, người khác nhắc tới, hắn bất mãn.
Thế nhưng An Diệc Thành biết rành mạch như vậy, ngay cả chuyện hắn cho cô một trăm vạn cũng rõ ràng. Thân thể Lục Trạm Giang cứng đờ.
An Diệc Thành biết hắn rõ ràng như thế, vậy Cố Trường Dạ hiển nhiên cũng nắm được hết thảy.
Sở dĩ vẫn chưa động thủ, là nghĩ bản thân hắn cũng không lật nổi cái gì.
Vì dù sao xét đến cùng bọn họ vẫn là cùng hội cùng thuyền. An Diệc Thành vừa cười vừa rót thêm cho Lục Trạm Giang chén rượu, “Mỗi người đều có một định kiến, nào phân biệt được ai đúng ai sai, chú thấy có phải không?” Ngọn đèn vẫn ảm đạm như lúc trước, ngay tại thời điểm sắp kết thúc, Cố Trường Dạ vừa buông tay Giản Ngưng ra vài giây, liền nhanh chóng cầm tay cô lên.
Chỉ khác biệt là lần này hắn dùng nhiều sức hơn, nắm chặt tay cô, đồng thời rút hai con dao nhỏ trong tay cô ra, “Em xem, hứng thú với các trò kích thích của tôi vẫn không đổi.” Giản Ngưng cũng hướng hắn cười, “Vậy anh phải cảm ơn tôi đã mang lại niềm vui cho anh chứ?” “Nên là như thế.” Cố Trường Dạ không nhìn cô, trở về vị trí cũ. Giản Ngưng đuổi kịp hắn, “Bất quá đây chỉ là trò chơi thôi.” “Ừ, cám ơn.” Cố Trường Dạ ngồi thoải mái, rót đầy một ly rượu, nhìn đăm đăm chất lỏng trong chén, “Em nói xem, có phải rất giống máu không?” “Không giống.” Giản Ngưng ghét bỏ nhìn thoáng qua, “Nhưng nếu là máu của anh, tôi sẽ rất vui lòng uống.” Cố Trường Dạ lắc đầu, không nhiều lời nữa. Thẳng đến đêm, bệnh viện gọi điện tới, chỉ sợ Giản Trung Nhạc không qua được.