Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

33: Chương 33


trước sau


Tiêu Sở Dịch hoài nghi không biết học sinh lớp này có âm thầm giao dịch bí mật gì không.
Thịnh Giáng Hà dễ dàng tìm thấy Nghiêm Dục Nhiên đang đổ mồ hôi và nước mắt tuổi thanh xuân trong tiệm net, ngay cả vị trí cũng chuẩn xác.
Cách chính xác lúc này là nên gọi điện cho phụ huynh, sau đó phê bình, giáo dục học sinh có vấn đề trốn học lên mạng chơi game, cuối cùng là giao bản kiểm điểm và tiễn học sinh ấy về nhà.
Nhưng Tiêu Sở Dịch còn chưa kịp lấy điện thoại ra gọi, Thịnh Giáng Hà đã vươn tay nắm lấy tay áo cậu.
"Tôi có một biện pháp tốt nhất để giúp cậu ta từ bỏ chơi game."
Thịnh Giáng Hà trịnh trọng nói, kéo Tiêu Sở Dịch vào một góc.
Lúc đi ngang qua trước mặt Nghiêm Dục Nhiên, nhóc còn đặc biệt túm lấy Tiêu Sở Dịch để cậu hạ eo, trốn tránh ẩn nấp đứng ở vị trí mà Nghiêm Dục Nhiên không dễ phát hiện.
Sau đó nhóc liền đưa tay gọi quản trị mạng tới bật máy lên mạng.
Tiêu Sở Dịch đứng sang một bên, thấy Thịnh Giáng Hà thuần thục mở biểu tượng trò chơi trên màn hình máy tính, không khỏi nheo mắt nhìn nhóc: "Hình như cậu là tự mình muốn chơi game có đúng không."
"Dĩ nhiên không phải! Tôi là người nông cạn như vậy sao!" Thịnh Giáng Hà vừa chính trực phản bác, vừa nhanh chóng vào tài khoản trò chơi, "Tôi đây là quên mình vì người, lấy độc trị độc, đem cậu ta kéo trở về con đường chính đạo."
"Thế cậu chuẩn bị kéo như thế nào? Ở trong trò chơi cùng cậu ta hòa hợp, dùng tình cảm để làm cho đối phương hiểu rõ lý lẽ?"
"Không.

Đương nhiên là đánh cho cậu ta quỳ xuống gọi ba!”
"..."
Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm giác được một tia mệt mỏi.
Quản lý mạng đi ngang qua nhìn Tiêu Sở Dịch vài lần, sau đó lắc lắc đầu, mới chậc chậc kinh ngạc quay về phía sau quầy.
Các bậc cha mẹ ngày nay thực sự là đầy bất ngờ mà, thậm chí còn đưa con cái đến tiệm net để chơi game nữa chứ.
Nhưng mà vị phụ huynh này, thật đúng là đủ trẻ tuổi nha...
Vị trí Thịnh Giáng Hà chọn là bên cạnh tường, phía trước vừa vặn có một cái cột trụ có thể ngăn trở tầm mắt giữa bọn họ và Nghiêm Dục Nhiên.
Tiêu Sở Dịch cũng không ngăn cản cậu nhóc làm chuyện quái đản này, dù sao nhóc cũng vừa mới thi xong, kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi một chút cũng không có vấn đề gì.
Ngồi bên cạnh Nghiêm Dục Nhiên là mấy người mặc đồng phục học sinh, cả người đều luộm thuộm, quanh mắt còn có quầng xanh đen, cũng không biết đã chơi ở đây bao lâu rồi.
Bọn họ thậm chí còn không ngẩng đầu lên khi ai đó đi ngang qua trước mặt họ.
Cửa sổ tiệm net đều bị rèm cửa nặng nề che lại, chỉ còn lại ánh đèn mờ nhạt phía trên, mùi khói nồng nặc quanh quẩn nơi chóp mũi.
Ông chủ cũng đang ngồi sau quầy đeo tai nghe, hai mắt dán vào màn hình trò chơi, không thèm để ý người vào có phải là người lớn hay không.
Tiêu Sở Dịch nhìn sơ một vòng, kéo một cái ghế ngồi xuống sau lưng Thịnh Giáng Hà, một tay đặt trên lưng ghế nhìn màn hình.
"Cậu có phải là trước kia cũng trốn học chơi game với cậu ta không?" Tiêu Sở Dịch đột ngột hỏi.
Tay Thịnh Giáng Hà run lên, thanh máu trên đỉnh đầu nhân vật trên màn hình lập tức bị người đối diện chọc thủng một nửa.
"Không, không có..." Thịnh Giáng Hà giãy dụa một chút, vẫn nói thật, "Đó chỉ là quá nhàm chán, thuận tiện đến chơi một chút mà thôi."
Nói xong, nhóc lại lập tức giải thích: "Nhưng mà tôi chỉ chơi một tháng, càng về sau càng chán, liền về nhà chơi điện thoại di động, không biết tại sao cậu ta lại có nhiều nhiệt tình như vậy nữa.”
Tiêu Sở Dịch trầm ngâm hỏi: "Cậu ta cũng chỉ chơi duy nhất một trò chơi này thôi sao?"
"Hình như trước kia còn từng chơi cái khác nữa, nhưng mà sau khi trò chơi này ra mắt, cậu ta cũng chỉ chơi mỗi trò này, còn nói là muốn xưng bá* trò chơi này." Thịnh Giáng Hà bĩu môi, "Tôi cũng không phải kỳ thị cậu ta đâu, chủ yếu là cậu ta chơi lâu như vậy cũng không lợi hại đến đâu, còn không bằng bỏ tiền ra mua lại công ty game sẽ nhanh hơn một chút.”
*Xưng bá: Tự gọi mình, nhận mình làm chủ một vùng.
...!Tư duy của người có tiền quả nhiên khác với người bình thường.
Đang nói, trên màn hình trước mặt Thịnh Giáng Hà liền hiện ra dòng chữ "Thất bại".
"..."
"..."
Sau một lúc trầm mặc, Thịnh Giáng Hà giả vờ trấn định mở thêm một ván nữa: "Đã lâu không chơi, gượng tay.”
Tiêu Sở Dịch tin tưởng qua loa: "Ừm.”
Mười trận thắng ba, đối với Thịnh Giáng Hà mà nói, đã là một con số vô cùng sỉ nhục.
Rất hiển nhiên, Nghiêm Dục Nhiên "kiên trì" lâu như vậy không phải một chút hiệu quả cũng không có.
Lúc Tiêu Sở Dịch đi sang một bên gọi điện thoại, liền nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Dục Nhiên đã kích động đến nỗi không chịu được.
Xem ra hoàn toàn phản tác dụng rồi...
Sau khi Tiêu Sở Dịch cúp điện thoại, cậu đi về chỗ ngồi, vỗ vai Thịnh Giáng Hà: "Hôm nay tới đây thôi, đi."
Thịnh Giáng Hà đã đỏ mắt trong trò chơi: "Không được, chờ tôi chơi xong ván này đã!”
Tiêu Sở Dịch chậm rãi đi ra ngoài: "Bánh quy nhỏ tối nay không còn nữa ——"
Lời còn chưa dứt, Thịnh Giáng Hà lập tức tắt máy tính, chạy như gió về phía Tiêu Sở Dịch: "Tôi tới đây!"
Có vẻ như món tráng miệng có sức hấp dẫn hơn trò chơi một chút.
Tiêu Sở Dịch nhếch khóe miệng, tâm tình rất tốt.
Lúc hai người đi đến cửa, mẹ Nghiêm đã có mặt, đang chuẩn bị đưa con trai về nhà.
Nghiêm Dục Nhiên không kiên nhẫn vung tay mẹ ra, mẹ Nghiêm vẫn ngay cả một câu nặng lời cũng không muốn nói, chỉ là hốc mắt đỏ lên, lập tức hướng mắt cầu cứu về phía Tiêu Sở Dịch.
"Thầy Tiêu..." Mẹ Nghiêm khẩn cầu gọi một tiếng, mắt trông mong chờ cậu hỗ trợ khuyên con trai trở về.
Thịnh Giáng Hà đang đứng phía sau Tiêu Sở Dịch, nghe vậy liền nhíu mày, có chút không vui nhìn mẹ Nghiêm một cái.
Nhóc vô thức siết chặt quần áo Tiêu Sở Dịch, muốn cậu đừng quản.
Tiêu Sở Dịch đã quen với thái độ của mẹ Nghiêm, cũng không quá tức giận, vỗ vai Thịnh Giáng Hà ra hiệu nhóc đừng nói chuyện.
Nghiêm Dục Nhiên lúc này mới nhìn thấy Tiêu Sở Dịch, sắc mặt lập tức cứng đờ, lúng ta lúng túng gọi một tiếng: "Thầy Tiêu."
"Tuần sau đến phòng làm việc của tôi báo cáo." Tiêu Sở Dịch nói vài câu, sau đó ra hiệu cho cậu ta nhìn mẹ mình, "Mẹ cậu đã đích thân đến đón cậu rồi, còn không mau cùng bà về nhà."

Những gì cậu nói đều là những lời không đau không ngứa, Tiêu Sở Dịch không có hứng thú răn dạy con trai người khác ở trước mặt một người mẹ cưng chiều con, cho dù có nói ra cũng sẽ bị đối phương phản bác lại, không có ý nghĩa gì.
Nghiêm Dục Nhiên không sợ duy nhất chính là mẹ cậu ta, đối với vị giáo viên chủ nhiệm mới "thanh danh hiển hách" trước mắt này, cậu ta nhớ tới tin đồn khủng bố giữa các bạn cùng lớp, liền theo bản năng rụt cổ, cúi đầu không dám phản bác, ngoan ngoãn đi theo mẹ Nghiêm ra khỏi tiệm net.
Lúc hai nhóm người chia tay, Tiêu Sở Dịch và Thịnh Giáng Hà vẫn nghe thấy Nghiêm Dục Nhiên đang nổi giận với mẹ mình.
“Sao anh nhiều lời thế, mẹ cậu ta không thèm để ý đâu.” Thịnh Giáng Hà vẫn không vui, cảm thấy có chút không đáng, “Cậu ta cũng không phải con anh, mẹ cậu ta sao toàn phải trông cậy vào anh thế, lỡ sau này xảy ra chuyện gì.

Bà ta chắc chắn sẽ trách ngược lại anh."
"Dù sao cũng là học sinh, không thể mặc kệ được." Hai tay Tiêu Sở Dịch đút vào trong túi, cúi đầu nhìn Thịnh Giáng Hà một cái, nhịn không được cười cười, "Cậu cũng không phải con trai tôi, tôi không phải còn quản cơm tối và món tráng miệng của cậu sao?"
"Đây cũng không phải là một chuyện..."
"Cậu ghét Nghiêm Dục Nhiên à?"
"Không ghét." Thịnh Giáng Hà nhếch miệng, "Chuyện nào ra chuyện đó, cậu ta ngoại trừ nghiện chơi game ra, kỳ thật người cũng rất được.

Chỉ là tôi không thích bộ dạng của mẹ cậu ta mà thôi, trước kia cũng thế, rõ ràng là Nghiêm Dục Nhiên dẫn bọn tôi ra ngoài chơi game, kết quả bà còn trách chúng tôi làm hư con của bà..."
Nhắc đến mẹ của Nghiêm Dục Nhiên, Thịnh Giáng Hà liền có một bụng bực tức muốn xả.
Vốn dĩ mấy người bọn họ cùng Nghiêm Dục Nhiên quan hệ không tệ, cũng có mấy nam sinh thích chơi game như cậu ta.
Kết quả là sau khi trốn học nhiều lần và bị giáo viên phát hiện, mẹ Nghiêm đã đi tìm một số bạn học của cậu ta và chỉ trích họ đã làm hư con trai bà.
Mấy bạn học rất ủy khuất, thế nhưng nói không lại người phụ nữ trung niên suy nghĩ linh tinh và am hiểu lẩm bẩm này, thời gian dài lại giúp bọn họ cai nghiện net luôn.
Nghiêm Dục Nhiên ngược lại nói lời xin lỗi bạn học thật tốt, còn vì thế mà cùng mẹ Nghiêm cãi nhau một trận.
Hiệu quả thế nào cũng không biết, dù sao sau đó cũng không có ai nguyện ý cùng Nghiêm Dục Nhiên đi tiệm net nữa.
Theo đó, tất cả học sinh trong lớp tiếp xúc với mẹ Nghiêm đều không có ấn tượng tốt về bà, nhưng lại rất đồng tình với Nghiêm Dục Nhiên.
Thật khó khăn khi có một người mẹ kỳ lạ như vậy.
"...! Lúc trước bà ta còn có mặt mũi ở trước mặt mẹ tôi phàn nàn con trai không thân thiết với bà, phương thức giáo dục này không có vấn đề gì mới có quỷ ấy.

"Thịnh Giáng Hà đối với chuyện này vô cùng khinh thường, "Còn luôn đem trách nhiệm giao cho người khác, thật không biết xấu hổ!”
Nhìn thủ lĩnh của đám thiếu niên có vấn đề trước kia nói rành rọt về vấn đề giáo dục đạo lý rõ ràng, Tiêu Sở Dịch không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng ngời, nội tâm còn sinh ra một chút vui mừng giống như người cha già.
Cũng may bố mẹ Thịnh Giáng Hà không giao nhóc cho một người chú cưng chiều quá mức, nếu không rất có thể sẽ là Nghiêm Dục Nhiên thứ hai.
Có lẽ là bị lây nhiễm khí chất người tốt của Thịnh Dư Hàng, hoặc là cách nuôi dạy con tốt của Thịnh tổng, ít nhất bây giờ Thịnh Giáng Hà đã rất gần với ba quan điểm của “người bình thường”.
Cảm ơn ông trời, cảm ơn Thịnh tổng.
Trên đường trở về, Thịnh Giáng Hà mang theo Tiêu Sở Dịch đi ra đường.
Theo lời thú tội của cậu bé Thịnh Giáng Hà, trước kia khi cậu trốn học cùng Nghiêm Dục Nhiên chạy ra ngoài chơi game, đều là sử dụng con đường này.
Vì các tiệm net gần trường không cho phép trẻ vị thành niên vào nên họ đã bí mật khám phá ra một con đường mới cho việc này.
Thịnh Giáng Hà thề son sắt rằng con đường có thể lui tới tự nhiên, ít nhất có thể tiết kiệm được một nửa thời gian hành trình.
Mặc dù đã nói rõ chuyện cũ sẽ bỏ qua nhưng Thịnh Giáng Hà vẫn nhận được nụ cười nửa miệng và lời nhắc nhở đe dọa từ chủ nhiệm lớp.
"Cậu chẳng lẽ không biết những nơi như nhà kho trong ngõ hẻm là nơi hay xảy ra bắt cóc đòi tiền chuộc nhất sao?”
"Tôi đã qua tuổi bị lời đồn đe doạ rồi.” Thịnh Giáng Hà không tán thành, thậm chí còn trợn mắt, “Cho dù có, thì cũng chỉ là tình huống thôi, sao có thể xui xẻo như vậy được.”
Năm phút sau, Thịnh Giáng Hà kéo tay áo Tiêu Sở Dịch, âm thầm nuốt nước miếng, quyết định nuốt câu nói trên trở về.
Ở con đường phía trước - ngay giữa ngõ, gần cuối đường, còn chưa kịp đặt chân ra đường lớn đã có sáu bảy thanh niên côn đồ, đầu tóc bảnh bao, xăm trổ đầy mình, cổ đeo chuỗi xích lớn, tay ai nấy đều cầm theo dao phay, côn sắt, chỉ thiếu điều không dán ở trên mặt bốn chữ to “Tao không dễ chọc”.
Bọn họ thoạt nhìn nhỏ hơn nhiều so với những học sinh tuổi không lớn lắm mà đã ở bên ngoài trường học lăn lộn xã hội.
Hai người trong số bọn kia có lẽ đang đứng ở giao lộ trông chừng, những người còn lại thì đang đơn phương đánh nhau với một người qua đường tội nghiệp.
Tiếng nắm đấm trầm đục khiến người ta tê hết cả da đầu.
*Trầm đục: Trầm và nặng.
Khi thấy một lớn một nhỏ tiến về phía mình, chúng đồng loạt giật mình, rồi cười thích thú, mắt sáng rỡ như nhìn thấy một con cừu béo nào đó.
"Ôi, đang lo mấy anh em không có chỗ nào chơi, không nghĩ đến vừa vặn có tới hai con dê béo."
"Quần áo trên người em trai nhỏ này không tệ nha, có chút tiền dư để các anh đây mượn không."
"Cái bên kia còn chưa sửa xong, lại có thêm một người nữa...!Hay là chúng ta nên đi trước đi.”
"Trông tên tiểu bạch kiểm này rất yếu ớt, hơn nữa còn có trẻ nhỏ, nhất định là con nhà giàu, nếu như có thể trói lại, nói không chừng còn có thể kiếm được bộn tiền."
"Đúng thế! Lần này bên kia thật keo kiệt, bắt chúng ta ở chỗ này lâu như vậy, tiền cũng ít như thế...!Tao cảm thấy hai người này nhất định rất có tiền đấy."
"..."
Khó trách đám côn đồ này lại cao hứng không kiêng nể gì như vậy, trong mắt bọn họ, vô tình đụng phải Tiêu Sở Dịch và Thịnh Giáng Hà chính là người tự tìm đến cửa nhà bọn họ.
Một đứa trẻ ăn mặc đoan trang, xinh đẹp đến mức không giống người thường, nhìn như một thiếu gia nhỏ được nhà giàu nuôi dưỡng.
Về phần người thanh niên kia, cậu trông có vẻ khiêm tốn hơn một chút, vẻ mặt thoải mái, không có tính công kích, còn có cảm giác ấm áp.
Mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen dài, mái tóc đã lâu không được chải chuốt, đuôi tóc đen nhánh tán loạn quanh cổ khiến khuôn mặt càng trở nên trắng trẻo hơn, thoạt nhìn giống như một sinh viên đại học ngoan ngoãn còn chưa ra ngoài xã hội.
Nói ngắn gọn, nhìn qua thì người này không thể đánh nhau được.
"Tiêu, thầy Tiêu..." Thanh âm Thịnh Giáng Hà có chút run rẩy, "Bây giờ chúng ta làm bộ như không thấy bọn họ còn kịp không?"
"À, chắc là không kịp rồi." Tiêu Sở Dịch ngẩng đầu nhìn trời, sờ mũi một cái, ý đồ phủi sạch quan hệ với cái miệng quạ đen của mình, "Tôi đã nhắc nhở cậu rồi mà."
"Vậy anh có thể xuyên tường à?" Thịnh Giáng Hà vẻ mặt cầu xin hỏi.
"Không." Tiêu Sở Dịch đáp.
Thịnh Giáng Hà ngước nhìn những người đàn ông vạm vỡ cầm vũ khí, rồi lại nhìn xuống đôi chân ngắn cũn cỡn của mình.

Chắc chắn là không thể chạy thoát khỏi đám người đó rồi.
"Vậy chúng ta không phải là chết chắc rồi sao." Thịnh Giáng Hà vẻ mặt tuyệt vọng, quyết định từ bỏ chính mình, "Tôi muốn nhắn tin cho chú mình, để chú ấy nhớ năm sau đốt thêm giấy cho chúng ta..."
“Sợ cái gì?” Tiêu Sở Dịch gõ nhẹ lên trán Thịnh Giáng Hà, “Không phải tôi còn ở đây sao?
“A.” Thịnh Giáng Hà che trán, ngẩng đầu vừa định oán trách, lại bị một chiếc áo khoác ném lên đầu làm che mất mặt.
“Trẻ con không nên xem tình cảnh không hài hòa như vậy đâu.” Tiêu Sở Dịch đứng trước mặt Thịnh Giáng Hà, đẩy nhóc vào cạnh tường, “Ở đây đợi tôi.”
Khi nghe được sau lưng một trận quỷ khóc sói tru, tay Thịnh Giáng Hà đang cầm điện thoại di động run rẩy một chút.
Nhóc quay đầu lại, liền thấy Tiêu Sở Dịch đang dựa vào tường, ống tay áo hạ xuống che đi vết bầm tím nơi cổ tay.
Tuy rằng chỉ lướt qua trong nháy mắt, nhưng so với nước da tái nhợt kia, lại đặc biệt bắt mắt.
Tiêu Sở Dịch rũ mắt, ánh mắt xẹt qua vết thương, sững sờ trên mặt cũng chợt lóe lên rồi biến mất.
Ngoài ra, vết thương duy nhất trên người cậu có thể nhìn thấy là hai vết xước bên má còn đỏ ửng, có chút máu đang dần tụ lại ở mép vết thương, có lẽ là cậu cảm nhận được, tùy tiện lau đi, trên đầu ngón tay nhiễm lên một chút vệt đỏ.
Ánh mắt Thịnh Giáng Hà theo đó nhìn xuống, lúc dư quang quét đến mấy người nằm trên mặt đất, nhóc mới đột nhiên bừng tỉnh lại.
Hiện tại Tiêu Sở Dịch chính là người duy nhất đứng ở hiện trường.
Thịnh Giáng Hà ôm lấy áo khoác của Tiêu Sở Dịch, ngẩng đầu nhìn cậu, không tự chủ được há miệng, một lúc sau mới xúc động nói: “Thầy Tiêu trâu bò…”
Quá dã man...
Nhưng, đây chính là sự lãng mạn của đàn ông đó nha!
Thịnh Giáng Hà hưng phấn đỏ mặt, vươn tay nắm thành quyền: "Thầy Tiêu, tôi cũng muốn học đánh nhau!"
Tiêu Sở Dịch xoa mạnh đầu Thịnh Giáng Hà, dứt khoát trả lời: "Không được."
Thịnh Giáng Hà phồng má: "Tại sao?"
Tiêu Sở Dịch đi về phía trước, cúi đầu mân mê màn hình điện thoại, chậm rãi nói: "Đứa trẻ ngoan sẽ không đánh nhau."
“Anh không phải cũng biết sao?” Thịnh Giáng Hà thì thầm, “Còn hung tàn như vậy.”
Tiêu Sở Dịch cười cười, không đáp.
Cậu dừng lại trước mặt người qua đường tội nghiệp bị vây, ngước mắt nhìn hai giây rồi lại lạnh nhạt dời mắt.
Cùng lúc đó, điện thoại trong tay cậu cũng được kết nối, cậu bước sang một bên thì thầm vài câu.
Thịnh Giáng Hà bị cảnh tượng này hấp dẫn, ngồi xổm trước mặt người qua đường đáng thương này: “Anh ấy bị đánh rất nặng, chúng ta có nên gọi xe cấp cứu không?”
Người qua đường đã bê bết máu, trên mặt dính đầy bụi và máu, nhất thời không phân biệt được diện mạo ban đầu.
Chỉ là nhìn quần áo trên người hắn, cùng với thái độ của những người vừa rồi, hẳn là một người có tiền.
Giờ phút này hắn tựa vào tường, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ, cũng không biết là bị đánh đến mất đi ý thức, hay chỉ đơn thuần mất đi khí lực nữa.
Thịnh Giáng Hà nhìn nhìn, cảm thấy khuôn mặt kia có chút quen thuộc: "A, tôi có phải đã gặp anh ở đâu rồi không?"
Tiêu Sở Dịch vừa cúp điện thoại, khóe mắt liếc thấy Thịnh Giáng Hà đang ngồi xổm trước mặt người đàn ông nghiên cứu, nhẹ giọng nhắc nhở: "Cách xa hắn ta một chút."
Thịnh Giáng Hà ngoan ngoãn lùi lại mấy bước, sau đó hỏi: "Tại sao?"
Tiêu Sở Dịch cong khóe miệng, không chút nhiệt độ: "Bệnh tâm thần dễ lây."
Khi Tống Hạo Hiên chạy đến hiện trường, tình cờ nhìn thấy một người đàn ông bê bết máu được đưa vào xe cấp cứu.
Trong ngõ nhỏ, một lớn một nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất, giống như là đang nhìn cái gì đó.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Tống Hạo Hiên, bọn họ mới đứng dậy.
Sau khi nhìn rõ mặt Thịnh Giáng Hà, Tống Hạo Hiên lộ vẻ kinh ngạc: "Tiêu Sở Dịch, con riêng của cậu đã lớn như vậy rồi sao?"
"..." Tiêu Sở Dịch im lặng một lúc, "Học trò của tôi."
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nhìn đứa bé này đẹp mắt như vậy, còn tưởng là hạt giống của cậu chứ.” Tống Hạo Hiên không có thành ý xin lỗi, “Cậu gọi tôi tới đây làm gì?"
“Cậu thật sự tìm người trùm bao Thẩm Bích Tiêu rồi?” Tiêu Sở Dịch hỏi thẳng vào vấn đề.
“Không.” Tống Hạo Hiên sửng sốt, “Tôi nói cách khác là còn chưa kịp đâu.”
Gã vừa nói, tựa như ý thức được cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Chẳng lẽ ý cậu nói là có người chỉnh hắn sao, vừa rồi...!Chẳng lẽ là Thẩm Bích Tiêu?"
Khó trách lúc đầu gã không nhận ra, ai mà ngờ Thẩm thiếu gia hùng mạnh lại biến thành bộ dạng thê thảm như vậy đâu.
Trước kia cũng chỉ có hắn đùa bỡn người khác, tuy nói người biết chân tướng đều muốn hung hăng mà tẩn cho hắn một trận, nhưng đến nay chân chính đưa vào thực tiễn chỉ có một mình Tiêu Sở Dịch mà thôi.
Cho dù là Tiêu Sở Dịch đi chăng nữa, cũng không đến mức đánh người đến tình trạng như vậy…
Dù sao loại thảm trạng này cũng đủ để người ta ăn một vụ kiện cáo.
Sắc mặt Tống Hạo Hiên có chút khó coi, tự biện hộ: "Nhất định không phải tôi, tôi giống kiểu người ngu xuẩn như vậy sao, cho dù tôi muốn tìm người, khẳng định sẽ không để cho bọn họ đánh vào mặt."
"Tôi tin rằng cậu không hận hắn ta như vậy." Tiêu Sở Dịch vỗ vỗ bụi bặm trên vạt áo, nhặt điện thoại di động trên mặt đất đưa cho gã, "Đây là điện thoại di động mà đám người kia vứt xuống, có người phụ trách chụp ảnh, lấy tiền làm việc mà thôi, nhưng mà, nhìn tư thế kia của bọn họ thật sự là muốn đánh người đến chết.”
Nếu không phải Tiêu Sở Dịch tới kịp thời, nói không chừng Thẩm Bích Tiêu thật sự đã bị bọn họ đánh chết rồi.
Điểm này cho dù Tiêu Sở Dịch không nói, Tống Hạo Hiên lật mấy tấm ảnh trong điện thoại di động cũng sẽ nhận ra.
Tâm trạng của gã không thể nói là tốt, có thể miêu tả là "hoảng sợ", đúng là gã thật sự không thích Thẩm Bích Tiêu, nhưng nếu đối phương thật sự bị đánh chết, gã khẳng định cũng là đối tượng trọng điểm bị hoài nghi.
Ai biết có phải là có người cố ý ở sau lưng đồng thời gây sự với hai người bọn họ hay không, gần đây mọi người đều biết trung tâm mâu thuẫn ngoại trừ Tiêu Sở Dịch trước đó vừa mới sang trang không lâu*, thì chỉ còn lại một mình gã.
*Bắt đầu cuộc sống mới, kiểu zậy á UwU
Tiêu Sở Dịch cố ý gọi gã tới, chủ yếu là để nhắc nhở gã một tiếng.
"Điện thoại cho cậu.


Tùy cậu có thể báo cảnh sát hoặc tự mình điều tra, nhưng họ Thẩm nhất định sẽ nghi ngờ cậu, có tình huống gì thì gọi điện thoại nói cho tôi một tiếng."
"Được.

Cảm ơn cậu, tôi nợ cậu một ân tình." Tống Hạo Hiên tự đáy lòng cảm ơn, nhưng lại nhịn không được cảm khái một tiếng, "Thật khó cho cậu hận hắn như thế, vậy mà còn cứu hắn."
“Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, ban đầu tôi không nhận ra là hắn.” Tiêu Sở Dịch dừng một chút, lại nói tiếp, “Nhưng mà, tôi thật sự không muốn hắn ta chết sớm như thế.”
“Không ngờ cậu lại mềm lòng như vậy.” Cảm động của Tống Hạo Hiên cũng là thật.
Nếu đổi lại là gã trước đây từng bị lừa như thế, đừng nói trên đường ngẫu nhiên gặp rồi cứu hắn, không tiến lên cho hắn vài đạp, coi như là đã hết sức kiềm chế.
Khả năng duy nhất để tình huống đó xảy ra là có rất nhiều người qua đường đang quan sát xung quanh, và nếu gã bước lên sẽ biến mình thành kẻ tình nghi mất.
“Chết sớm như vậy, thật đáng tiếc.” Tiêu Sở Dịch nhếch khóe miệng cười cười, dáng vẻ rất dịu dàng, nhưng lại mang theo vài phần lạnh lùng khó hiểu, “Cuộc sống trăm loại đau khổ, không cho hắn nếm thử hết một lần, chẳng phải là sống uổng phí rồi sao."
Hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Nếu Thẩm Bích Tiêu chết sớm như vậy, vậy cũng quá tiện nghi cho hắn rồi.
Tống Hạo Hiên sững sờ tại chỗ, Tiêu Sở Dịch đã vẫy vẫy tay với Thịnh Giáng Hà, tạm biệt với gã rồi rời đi.
"Đi."
Hai người một lớn một nhỏ song song đi về phía trước, bóng lưng hài hòa như một nhà.
Tống Hạo Hiên lấy lại tinh thần, có chút buồn rầu gãi gãi tóc, nói thầm: "Thì ra cậu ta thù dai như vậy sao..."
Gã vừa cảm khái vừa thấp giọng thở dài, cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động Tiêu Sở Dịch đưa cho.
Mật khẩu màn hình khóa đã bị bẻ, vì vậy gã vào giao diện liên lạc mà không bị cản trở rồi bắt đầu xem từ trên xuống.
Người thuê những tên côn đồ đó dường như không có ý thức đề phòng, hơn nữa số lượng các cuộc gọi gần đây nhất cũng được ghi lại rất nhiều, giống như là sợ người khác không đoán ra được đây là chủ nhân của họ vậy.
Một khả năng khác chính là vị chủ nhân kia quả thật có thâm cừu đại hận với Thẩm Bích Tiêu, ngay cả che giấu cũng khinh thường, chỉ muốn giết chết Thẩm Bích Tiêu.
Chẳng qua, trong khoảng thời gian gần đây cùng Thẩm Bích Tiêu có thâm cừu đại hận...
Ngoại trừ Tiêu Sở Dịch, còn có một người vừa chiếm công ty hắn, hình như cũng không có người khác đi.
Nhưng bọn họ đều không phải là kẻ cực đoan vì Thẩm Bích Tiêu mà làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.
Tống Hạo Hiên suy tư, ánh mắt dừng ở dãy số trên cùng, sau khi lực chú ý bị kéo trở về một chút, gã đột nhiên cảm thấy dãy số này có chút quen mắt.
Cái này hình như là...
Tống Hạo Hiên run tay, cú điện thoại kia đã bấm gọi ra ngoài, dãy số hiển thị thuộc về tỉnh lân cận.
Đồng tử của gã bỗng nhiên co rút lại một chút, linh quang lóe lên trong đầu rốt cuộc xâu thành một đường.
Gã ấn xuống nút kết thúc cuộc gọi.
Gã nhớ đây là số của ai rồi.
—— Ninh Thành Hâm.
Cũng chính là một trong những người cùng Thẩm Bích Tiêu bày mưu lừa gạt Tiêu Sở Dịch, kẻ muốn được chia thêm cổ phần.
Gia đình Ninh Thành Hâm ở tỉnh lân cận, ở thành phố B nhiều năm không đổi số, tính tình nóng nảy nhưng làm việc cũng không tồi, cho nên khi Tống Hạo Hiên kéo Thẩm Bích Tiêu xuống ngựa, gã cũng phải tốn không ít công phu để lôi kéo tên này.
Nhưng Ninh Thành Hâm trong đầu chỉ có lợi ích, cũng không thông thạo như người khác, lại càng không đủ linh hoạt.
Nói cách khác, đó là tính khí của một kẻ ngốc.
Khi đó Tống Hạo Hiên có quá nhiều việc, không có nhiều thời gian rảnh rỗi quấn lấy hắn ta.
Sau này chính là Tiêu Sở Dịch giúp gã giải quyết được Ninh Thành Hâm.
Không ai biết làm thế nào mà hai người từng ở hai phe đối lập này lại hợp tác với nhau.
Nhưng cũng giống như Tống Hạo Hiên đang hợp tác với Tiêu Sở Dịch, trên đời này không có chuyện gì là không thể bị lợi ích lấn át.
Huống chi, giữa bọn họ vốn đã có hiềm khích, chỉ cần một màn dẫn dắt, liền không cần phí thêm tâm tư xúi giục phản loạn.
Khi đó Tiêu Sở Dịch đã không còn luyến tiếc công ty, cũng sẽ không uy hiếp đến địa vị của gã, cho nên thức thời một chút cũng có thể để lại ấn tượng tốt, sau này sẽ dễ dàng hợp tác.
Cho nên lúc đó Tống Hạo Hiên chỉ biết kết quả chứ không biết cặn kẽ quá trình.
Bây giờ nghĩ tới...
Một chút ý cười cuối cùng trên mặt Tống Hạo Hiên biến mất, khóe môi kéo xuống theo, lông mày dần dần nhíu lại.
Trước khi Tiêu Sở Dịch đi, Ninh Thành Hâm chính là con chó không thông minh dưới tay Thẩm Bích Tiêu, cho hắn ta ít xương là có thể khiến hắn ta nghe lời.
Nhìn bề ngoài, giữa hai người cũng không có mâu thuẫn trực tiếp nào, nếu nhất định phải nói thì chính là vấn đề chia cắt lợi ích, nhưng cũng không đến nổi khiến hắn ta hận Thẩm Bích Tiêu đến tận xương tủy."
Nhưng cái này cũng chỉ là "Mặt ngoài" mà thôi.
Trên thực tế, lúc trước Ninh Thành Hâm muốn về nhà kết hôn, nhà hắn ta ở xa tỉnh lân cận, tự nhiên cũng phải rời khỏi công ty.
Khi đó công ty mới thành lập, Ninh Thành Hâm nghe lời Thẩm Bích Tiêu nhiều nhất, bên cạnh Thẩm Bích Tiêu không có bạn thân tín*, tự nhiên không nỡ để hắn ta đi.
*Thân tín: Gần gũi và có thể tin cậy được.
Nếu là người bình thường, không phải là nên cảm động, thì sẽ là chia cho chút lợi ích, nhưng Thẩm Bích Tiêu là người duy nhất không đi theo con đường bình thường.
Hoặc là nói hắn hoàn toàn không đem yêu cầu tình cảm của người khác để vào mắt, chỉ coi như là đồ chơi có thể tiện tay đùa nghịch tháo rời.
Đợi đến khi Tống Hạo Hiên nghe được chút tin tức, bạn gái ở nơi khác của Ninh Thành Hâm cũng đã gả cho người khác, cha mẹ cũng qua đời cùng năm đó.
Không có ý nghĩ quay về, Ninh Thành Hâm toàn tâm toàn ý ở lại thành phố B.
Xuất phát từ trực giác nào đó, Tống Hạo Hiên luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng mọi chuyện vẫn như thường, Ninh Thành Hâm chỉ cho là mình xui xẻo, sau khi trở về lại uể oải một hồi, chửi bới đôi vợ chồng chó má kia mấy ngày rồi lại đi làm tiếp.
Trong lúc đó Thẩm Bích Tiêu từ đầu đến cuối đều không ra mặt, ai cũng không nghĩ chuyện này liên quan đến hắn, bao gồm cả Ninh Thành Hâm.
Sau này Tống Hạo Hiên từ một chút dấu vết đoán ra rằng chuyện này không thể thoát khỏi liên quan với Thẩm Bích Tiêu.
Nhưng không có bằng chứng, không ai có thể nói ra bên ngoài.
Huống chi chuyện này chỉ có Tống Hạo Hiên biết, không thuyết phục được ai.
Gã thậm chí không thể thuyết phục bản thân rằng đó là một sự thật không thể phủ nhận.
Nhưng bây giờ...!sự kiện kia dường như cũng chính là khả năng duy nhất để Ninh Thành Hâm nhắm vào Thẩm Bích Tiêu.
Bản thân Thẩm Bích Tiêu đương nhiên sẽ không chủ động nói ra, Tống Hạo Hiên không có chứng cứ cũng không thể nói ra.
Ninh Thành Hâm đã cắt đứt mọi ràng buộc với quê hương từ lâu, coi quá khứ như một trang sử đen không thể chạm tới, càng không thể chủ động điều tra lại.
Vậy rốt cuộc là ai đã nói với hắn ta?
Là ai đã bày ra "Chứng cứ" không thể chối cãi trước mặt hắn ta, để hắn ta liều mạng báo thù?
Từ Ninh Thành Hâm đi theo Thẩm Bích Tiêu lăn lộn, lại biến thành kẻ phản bội đi theo Tống Hạo Hiên, trong số những người hắn ta tiếp xúc...
Có Tiêu Sở Dịch.

Khi nghĩ đến cái tên này, Tống Hạo Hiên không khỏi rùng mình một cái.
"Thật đáng sợ..."
Trên đường trở về, Thịnh Giáng Hà đã ngoan hơn rất nhiều.
Đến chỗ đèn giao thông thì ngoan ngoãn túm tay áo Tiêu Sở Dịch, thấy cậu đi rồi mới đi theo, lúc mua nước bên đường thì tự mình chủ động mở nắp chai rồi đưa qua cho cậu.
Ân cần giống như một đứa em trai đang chạy việc vặt vậy.
Tiêu Sở Dịch bị nhóc con này làm cho phát lạnh, bất lực nhìn nhóc: "Cậu lại muốn ăn cái gì?"
Thịnh Giáng Hà ngoan ngoãn cẩn thận trả lời: "Muốn ăn cà chua xào trứng gà.”
Tiêu Sở Dịch cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, xoay người: "Vậy đi siêu thị trước đi, cà chua hết rồi, còn có trứng với sữa nữa."
Thịnh Giáng Hà nhắm mắt theo sau mông Tiêu Sở Dịch.
Lúc hai người ra khỏi siêu thị, Thịnh Dư Hàng nhận được tin nhắn đến đón cháu trai, thấy bọn họ thì không khỏi kinh ngạc hồi lâu.
Tiêu Sở Dịch đương nhiên không có vấn đề gì, vấn đề là đứa cháu nhỏ luôn vênh váo tự phụ của anh lại chủ động giúp người lớn chia sẻ trọng lượng túi đồ.
Hơn nữa nhìn bộ dáng điên cuồng kia của nhóc, hiển nhiên cũng không phải là bị ép buộc.
Thịnh Dư Hàng: "..." Lúc anh đi vắng, thế giới đã bị phá hủy rồi khởi động lại à?
Tiêu Sở Dịch nhìn thấy Thịnh Dư Hàng thì có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh phản ứng lại, liếc nhìn Thịnh Giáng Hà: "Cậu gọi tới?"
Thịnh Giáng Hà lập tức nở nụ cười xán lạn: "Đúng vậy đó, tôi đây không phải là nhìn thấy thầy Tiêu vận động quá mệt mỏi sao, còn phải đi bộ trở về nữa đương nhiên là càng thêm mệt rồi, vừa lúc chú tôi cũng vừa mới tan tầm, chúng ta cũng tiện đường nên cùng nhau về đi."
Thịnh Dư Hàng bị coi là công cụ trầm mặc một lát, vẫn không vạch trần cháu trai, siêu thị này hoàn toàn ngược hướng với nhà và công ty của bọn họ.
Lúc lên xe, Thịnh Giáng Hà và Tiêu Sở Dịch cùng nhau ngồi vào hàng ghế sau, Thịnh Dư Hàng nhìn thấy mặt người phía sau qua gương chiếu hậu.
Vết thương trên mặt Tiêu Sở Dịch đã ngưng kết, chỉ còn lại hai vết đỏ mơ hồ.
Lúc trước bị tóc che mất nhìn không rõ, nhưng hiện tại lộ ra lại quá bắt mắt.
Cậu đặt chiếc túi mua sắm vào chỗ trống của ghế ngồi, lúc giơ cổ tay lên, vị trí ống tay áo lộ ra vết bầm tím.
Ánh mắt Thịnh Dư Hàng dừng lại một lát, lập tức dời tầm mắt, khởi động xe.
Tiêu Sở Dịch có vẻ không giỏi chăm sóc bản thân cho lắm, hoặc nói là không có hứng thú chăm sóc bản thân.
Rõ ràng việc nhà cũng tốt, nấu cơm cũng tốt, cũng không có gì là không am hiểu, ngay cả kỹ thuật làm món tráng miệng cũng cực kỳ thành thạo.
Thoạt nhìn, cậu hẳn là một người rất tỉ mỉ, nhưng chỉ cần kết thân với cậu, thì có thể thấy rằng thói quen sinh hoạt của cậu đều lộ ra phong cách qua loa lấy lệ.
Nói ngắn gọn, có thể duy trì cuộc sống tối thiểu đã là tốt lắm rồi.
Cho dù là nấu cơm, làm món tráng miệng, thực tế tất cả cũng đều là phục vụ hai chú cháu đối diện cửa.
Cậu đã thành thói quen việc hỏi bọn họ muốn ăn cái gì, nhưng anh lại rất hiếm khi thấy bất cứ thứ gì khác ngoài thực đơn của bọn anh.
Như thể người này không có sở thích đặc biệt nào cả.
Nhìn theo cách này, thực sự là một chàng trai dễ dàng khiến cho người khác lo lắng.
Thịnh Dư Hàng ở trong lòng thở dài một hơi.
Rõ ràng lúc đầu anh chỉ là muốn nhờ cậu hỗ trợ để làm tốt mối quan hệ với cháu trai nhỏ, không ngờ rằng sau khi kết thân, lại không nhịn được mà lo lắng cho đối phương.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, cái này đều là do Tiêu Sở Dịch đối với chính mình quá không để ý rồi.
Thật là một chàng trai khiến người khác đau đầu mà.
Thịnh Dư Hàng lái xe giống như con người của anh, rất chững chạc, hầu như không có phanh gấp hay xóc nảy.
Thịnh Giáng Hà tuổi còn nhỏ, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu ngáp liên tục, Tiêu Sở Dịch cũng bị lây nhiễm buồn ngủ.
Hai cái đầu một lớn một nhỏ, từng chút từng chút cùng một lúc, suýt chút nữa đã đụng vào nhau.
Xe chạy được nửa đường, Thịnh Dư Hàng dừng lại ở ven đường.
Tiêu Sở Dịch giật mình tỉnh giấc, dụi mắt nhìn về phía trước, phát hiện xung quanh toàn là những tòa nhà xa lạ, còn tưởng rằng mình mất trí nhớ.
Lại nhìn về phía trước nữa, phát hiện Thịnh Dư Hàng mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe, nhưng không có rút chìa khóa.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, tôi đi xuống mua chút đồ."
Tiêu Sở Dịch cũng không để ý lắm, gật gật đầu, ráng chống đỡ cơn buồn ngủ cũng không được bao lâu, cũng may Thịnh Dư Hàng rất nhanh đã trở lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy tiếng sột soạt của túi ni lông, còn có một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Nhưng mà Tiêu Sở Dịch cũng không để vào đầu, rất nhanh liền mơ mơ màng màng thiếp đi.
Chờ đến khi về đến nhà, Thịnh Giáng Hà vừa xuống xe liền khôi phục tinh thần, nhảy nhót lên lầu.
Tiêu Sở Dịch không có năng lực biến tốt như nhóc, tinh thần còn có chút uể oải, mãi cho đến khi vào nhà mới lấy lại được chút khí lực.
Ngay cả tầm mắt Thịnh Dư Hàng thỉnh thoảng rơi vào trên người cậu, cậu cũng hoàn toàn không chú ý tới.
Sau khi cho hai anh chàng không có năng lực nấu ăn ăn xong, Tiêu Sở Dịch nhớ tới lời đã hứa với Thịnh Giáng Hà, nói một tiếng liền trở về nhà mình.
Lúc rửa tay, giọt nước bắn lên mặt, Tiêu Sở Dịch thuận tay lau đi, liền cảm thấy mơ hồ ngứa râm ran.
Cậu theo bản năng nhíu mày, không để ý lắm, sau đó bắt đầu thu dọn đồ dùng nhà bếp.
Rất lâu trước đây, cậu bị thương là chuyện bình thường, vết thương nhỏ này đối với cậu mà nói cũng không đau.
Chỉ cần ngủ hai giấc là tốt.
Vừa đập trứng, Tiêu Sở Dịch liền nghe thấy tiếng gõ cửa nhịp nhàng.
Thịnh Dư Hàng đứng ở ngoài cửa.
“Sao vậy?” Tiêu Sở Dịch trên mặt còn dính chút bột mì, kinh ngạc nhìn anh, “Cơm tối anh ăn chưa no sao?”
“No rồi.” Thịnh Dư Hàng không nhịn được cười lên, nâng hai bình thuốc nhỏ trong tay: “Tôi thấy cậu hình như bị thương, vết thương vẫn cần phải xử lý một chút.”
Hóa ra trước đó anh là đến hiệu thuốc để mua thuốc.
Tiêu Sở Dịch chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thịnh Dư Hàng, ngượng ngùng không nói ra được lời từ chối.
"A, vậy thì cảm ơn anh, anh đặt nó ở đây đi, khi nào tôi bận xong thì sẽ tự mình làm."
“Để tôi giúp cậu.” Thịnh Dư Hàng kiên quyết nói, “Trên tay cậu có vết thương, không tiện.”
"Không sao, đều là chút vết thương nhỏ mà thôi." Tiêu Sở Dịch cũng không quá để ý, "Rất nhanh sẽ tốt rồi, không có gì đáng ngại.”
"Đối tốt với mình một chút được không." Thịnh Dư Hàng có chút bất đắc dĩ, "Sợ phiền phức thì không nên lúc nào cũng mang theo một thân thương tích trở về.”
“Tôi cũng không muốn.” Tiêu Sở Dịch càng thêm bất lực, “Tôi chỉ muốn đi đường tắt mà thôi.”
“Ừ.” Thịnh Dư Hàng không biết có tin hay không nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ, giọng điệu cũng không nghe ra chút ý chỉ trích nào.
"Lần sau cẩn thận một chút, cậu bị thương, người khác cũng sẽ lo lắng.".




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây