Người khác cũng sẽ lo lắng. Tiêu Sở Dịch sửng sốt, đầu ngón tay run lên, suýt chút nữa không cầm được bát trong tay. Thế là ngay cả lời từ chối cũng không nói nên lời, liền bị Thịnh Dư Hàng kéo ngồi vào bàn trong phòng khách. Cánh cửa đóng sầm lại. Thịnh Dư Hàng đặt bát đựng trứng và chai thuốc, bông băng sang một bên, mở hộp bông tẩm cồn ra. Tiêu Sở Dịch sững sờ ngồi tại chỗ, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Ánh mắt nhìn tới chỉ có thể thấy đôi mày và đôi mắt đang rũ xuống của Thịnh Dư Hàng. Thịnh Dư Hàng trông rất tập trung, như thể anh đang làm một việc gì đó rất quan trọng... Thịnh Dư Hàng làm việc gì cũng nghiêm túc, nhưng Tiêu Sở Dịch lần đầu tiên cảm thấy người này cúi đầu làm chuyện đơn giản như vậy, cũng có một loại mỹ lệ* động lòng người. *Mỹ lệ: Đẹp đẽ đến mức độ cao.
(Nguồn: Wiktionary) Không chỉ vì ngoại hình nổi bật khách quan, mà còn bởi vì những gợn sóng lăn tăn trong đáy lòng, sau khi từng vòng gợn sóng tràn lên liền không thể nào bình tĩnh lại. Một số ký ức xa xôi lóe lên trước mắt cậu, cậu không nói rõ được cảm xúc phức tạp trong đáy lòng rốt cuộc là gì. "Làm sao vậy?" Thịnh Dư Hàng cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Sở Dịch, ngẩng đầu nhìn cậu, "Trên mặt tôi có dính gì sao?" "Tê ——" Cảm giác ngứa ran từ bên mặt truyền đến khiến Tiêu Sở Dịch vô thức cau mày, đồng thời cũng kéo về sự tỉnh táo. "Kiên nhẫn một chút." Thịnh Dư Hàng như đang dỗ trẻ con, “Không khử trùng trước thì rất dễ bị nhiễm trùng.” “Cũng không có gì to tát…” Tiêu Sở Dịch thấp giọng lẩm bẩm, nhưng lại ngồi rất ngoan ngoãn, không có bất kỳ phản kháng nào. “Nhưng mà nhìn qua rất làm cho người ta lo lắng.” Ánh mắt Thịnh Dư Hàng lướt qua vết thương trên gương mặt Tiêu Sở Dịch, cuối cùng dừng lại trên cổ tay cậu. Nhìn qua thật sự là rất khiến người ta lo lắng mà. Nước da của Tiêu Sở Dịch giống như đã lâu không thấy mặt trời, trước kia cậu vì nguyên nhân công việc nên không ra ngoài phơi nắng nhiều, chỉ là sau khi đổi công việc, nước da mới trở nên tốt hơn. Nhưng mà có lẽ là bởi vì thể chất thiên phú, làn da của cậu so với người trẻ tuổi còn trắng hơn một bậc, vì thế những vết thương kia liền đặc biệt bắt mắt. Chói mắt, nhưng... Cũng thật sự rất đẹp. Những thứ đẹp đẽ luôn có thể khơi dậy nội tâm dục vọng phá hoại của con người, con người cũng vậy, những vết đỏ vốn nên tượng trưng cho đau đớn và máu tanh, lại trở thành nhan sắc diễm lệ*. *Diễm lệ: Đẹp một cách rực rỡ, lộng lẫy.
(Nguồn: Tratu) Mỗi khi gặp phải chuyện không liên quan đến mình, ánh mắt đầu tiên của mọi người luôn đổ dồn vào ngoại hình của người kia, hoặc là chán ghét sự xấu xí, hoặc là kinh ngạc trước vẻ đẹp của người đó, ngoài ra không còn gì khác. Nhưng khi đi sâu vào tiếp xúc với người đó, đào sâu nhận thức, thì cũng sẽ sinh ra “tình yêu”, những gì nhìn thấy trong mắt không chỉ là vẻ bề ngoài. Có một tâm hồn rực rỡ dưới vẻ ngoài xấu xí, và đằng sau vẻ đẹp đó có thể là vết thương chồng chất. Từ đó sinh ra vui vẻ, ngưỡng mộ, lo lắng, tiếc nuối. Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Sở Dịch, ngay cả Thịnh Dư Hàng từ nhỏ đã được khen là "xinh đẹp" dù ác ý hay thiện ý cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Đương nhiên vẻn vẹn chỉ nhằm vào ngoại hình quá mức xuất sắc của đối phương mà thôi. Sau vài lần gặp mặt, rõ ràng anh đã từng nhìn thấy bộ dáng mang thương tích trên người đối phương, nhưng anh chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.
Những người đẹp tàn nhẫn và có dáng vẻ lười biếng luôn luôn có thể dễ dàng thu hút được sự chú ý của người khác, Thịnh Dư Hàng không dám nói mình không phải là một trong số những người thô tục đó. Nhưng, từ khi nào... Như thể chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, và khi anh nhận ra điều đó, anh đã để mắt đến bên kia quá nhiều. Thế là khi trời mưa thì bắt đầu nghĩ đối phương có mang ô hay không, ban đêm không thấy được người sẽ lo lắng cậu bị lạc đường, nhìn thấy vết thương trên người đối phương, phản ứng đầu tiên không phải là hiếu kì, cũng không phải là sợ hãi, mà là nghĩ —— Nhìn đau quá. Vết thương không được làm sạch có thể bị viêm, nếu vết bầm tím không được xoa chắc là sẽ rất đau đi. Ý nghĩ như vậy xông ra một cách tự nhiên. Cho nên nói, tình cảm giữa người và người thật đúng là thứ huyền diệu*. *Huyền diệu: Sâu kín và nhiệm mầu.
(Nguồn: Wiktionary) Tựa như hiện tại không hiểu sao lại không khống chế được lo lắng, lại giống như không nhịn được muốn hỏi sâu chuyện hơn một chút. Thịnh Dư Hàng thu hồi ánh mắt, nắm lấy tay Tiêu Sở Dịch, vén ống tay áo lên, vết thương lộ ra đã trở nên xanh tím. "...!Cậu không thấy đau sao?" Thịnh Dư Hàng bất giác nhíu mày, phạm vi vết thương còn lớn hơn vết thương mà anh vô tình nhìn thấy trước đó. "Quen rồi." Tiêu Sở Dịch hơi sững sờ, sau đó ngoảnh mặt đi, vội vàng đáp lại trước khi Thịnh Dư Hàng nói tiếp, "Lần sau tôi sẽ chú ý." "Tôi cam đoan." Tiêu Sở Dịch nói thêm. Thịnh Dư Hàng nhìn cậu một lúc, đột nhiên hỏi: "Tôi để cậu nhớ tới ai sao?" Tiêu Sở Dịch ngẩn người: "Vì sao lại hỏi như vậy?" Thịnh Dư Hàng dừng một chút, giọng điệu chậm dần: "Cậu nhìn như sắp khóc." Tiêu Sở Dịch theo bản năng đưa tay sờ khóe mắt mình. Chỉ riêng động tác này cũng đã khẳng định lời nói của Thịnh Dư Hàng. Một lúc lâu sau Tiêu Sở Dịch bất đắc dĩ cười cười: "...!Nhớ nhà mà thôi.” Tiêu Sở Dịch cũng sẽ có lúc nhớ nhà —— nhà của chính mình. Nói “nhà” cũng không quá chính xác, cùng lắm là gia đình nhận nuôi cậu, nhưng cậu từ lâu đã coi đó như ngôi nhà thực sự của mình. Cũng là ngôi nhà cuối cùng của cậu. Tiêu Sở Dịch ở một thế giới khác trước khi xuyên không đến đây, nửa đời đầu là một trò khôi hài xám xịt. Giống như ở trong sương mù hoàn toàn tĩnh mịch, lại muốn tự mình phát ra chút tiếng động, tạo ra một chút ảo giác "còn sống". Chỉ là từ thế giới rực rỡ bước vào sa mạc cũng cần một chút cơ hội. Một là ông trời chưa bao giờ đối xử tốt với cậu, hai là cậu đã tự mình sa ngã. Cuộc sống của đứa trẻ Tiêu Sở Dịch đó quá thê thảm, những người đồng cảm với cậu thường nói như vậy. Một bộ phận khác thì không chút khách khí, nói thẳng cậu chính là sao Tang Môn*, mới liên tiếp khắc chết ba mẹ, hại họ hàng bất hoà. *Sao Tang Môn là một bộ sao khá nhạy cảm trong khoa tử vi, Tang môn là một bại tinh, do đó nó mang nhiều ý nghĩa xấu, chủ về tang tóc, buồn phiền, lo lắng, lo âu, chết chóc, Xét về mặt tâm linh thì tang môn là Nghiệp của Tiền Kiếp còn lưu lại cho đến hiện tại, Tang môn luôn xung đối với bạch hổ chủ về máu huyết và cũng là Họa của Hiện Kiếp.
(Nguồn: quangnguyen.net.vn) Tiêu Sở Dịch khi còn niên thiếu cũng là một thiếu gia cao ngạo, nếu không gặp phải chuyện ngoài ý muốn, có lẽ đã sống một cuộc đời hoa lệ như tiểu thiếu gia ở thế giới khác mà không gặp được Thẩm Bích Tiêu. Sau đó "Trương dương" ngược lại là trương dương, cậu chỉ còn biết cam chịu giãy dụa.
*Trương dương: công khai hoá, cho mọi người biết (Nguồn: Thivien) Chỉ vì một tai nạn ngoài ý muốn đã cướp đi mạng sống của ba mẹ hết mực yêu thương cậu, thế là càng thêm nhiều tai họa nối tiếp nhau mà tới. Họ hàng quay lưng với nhau vì di sản ba mẹ để lại, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu rụi nơi ở của cậu, người bạn thân thuở nhỏ thì đã rời xa quê hương. Ác ý của người khác đã phá hỏng giấc mơ một thời đáng tự hào của cậu. Đến cuối cùng, thiếu niên còn nhỏ ngoại trừ cái mạng kia, cũng không còn sót lại cái gì. Chỉ còn lại đau đớn, oán hận, ghen tuông, và sự bất lực sâu sắc nhất. Cậu đứng một mình trong thế giới này, lúc ngẩng đầu nhìn về phía trước, ngay cả một chút ánh sáng cũng không nhìn thấy. Đi lên nhìn về phía trước quá mệt mỏi, nên cậu chọn cách một mình rơi xuống biển sâu trước khi đến được nơi có thể nhìn thấy ánh sáng. Ban đầu, những kẻ có ác ý với cậu tìm đến cửa, cậu không còn nhường nhịn lùi bước, cầm chiếc ghế bên cạnh đập thẳng vào mặt họ. Cậu giống như một con chó điên, cái gì cũng không thèm để ý, thậm chí mạng của cậu cũng không cần, cho dù đánh tới vỡ đầu chảy máu cũng chỉ cười lạnh và liếc xéo họ. Người sẽ trách cứ cậu, người đau lòng cho cậu đã không còn nữa, cho nên cậu không cần phải có bất kỳ cố kỵ* nào nữa. *Cố kỵ: Kiêng tránh e dè.
(Nguồn: Thivien) Người bên cạnh bắt đầu e ngại* cậu, chán ghét cậu, còn có một số người mang lòng căm thù sâu sắc cậu. *E ngại: Rụt rè, có phần sợ hãi.
(Nguồn: Wiktionary) Nhưng cậu hoàn toàn không thèm để ý, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trên mặt mang theo một tia giễu cợt. Nhu thuận hiểu chuyện cũng sẽ không nghênh đón nhiều lời khen ngợi, đồng tình thương hại cũng chỉ là biểu hiện dối trá mà thôi. Ngược lại, ác ý, sợ hãi, đau đớn của người khác mới là vô cùng chân thực, có một loại cảm giác sinh động đã lâu không thấy. Đau cũng là một loại cảm giác. Tê liệt mà không có ý thức là chất độc đáng sợ nhất trên thế giới. Cậu mang theo đau đớn trong quá khứ và sự mờ mịt trong lòng, tự mình sa đoạ. Trốn học, đánh nhau, hút thuốc, uống rượu và hay cãi lại giáo viên, điểm số thì đứng cuối trường, là đối tượng khiến tất cả giáo viên đau đầu. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm ở trường trung học cũng từng chế nhạo cậu trước mặt mọi người rằng cậu chẳng có gì khác ngoài một gương mặt, giống như là bùn không thể chống đỡ bức tường. Khi đó Tiêu Sở Dịch chỉ cười không quan tâm chút nào. Giáo viên còn chế nhạo cậu không biết xấu hổ, sau này nhất định cũng chỉ là một viên u ác tính của xã hội, nếu một ngày nào đó cậu đánh nhau với ai đó mà bị đánh chết, đó mới là vì dân trừ hại. Tiêu Sở Dịch vẫn không phản bác, bởi vì lúc đó cậu cũng nghĩ như vậy. Tiêu Sở Dịch mười lăm mười sáu tuổi, trên đời chỉ còn lại một việc, đó chính là chờ chết. Nhưng những người cùng trang lứa với cậu, thậm chí lớn tuổi hơn một chút đều không đủ để đánh, không ai giống như cậu thực sự liều mạng đánh nhau. Không ai có thể thỏa mãn khát vọng khẩn thiết của Tiêu Sở Dịch, thậm chí cậu còn cân nhắc đợi đến khi tốt nghiệp cấp ba, liền từ tầng lầu cao nhất của trường nhảy xuống được rồi. Nhưng chưa kịp đưa nó vào thực tiễn, thì cậu đã gặp một người giám hộ mới. Người giám hộ trước đó tin chắc rằng cậu chính là một ngôi sao tang môn, không có tương lai, mệt mỏi vì cậu luôn gây chuyện rắc rối, vì vậy mà tìm đủ loại lý do đẩy cậu cho người khác. Vì thế người giám hộ mới thay thế chức trách của người trước, ngày đầu tiên liền đón Tiêu Sở Dịch về nhà.
Xét về huyết thống, người giám hộ mới là anh họ của Tiêu Sở Dịch, nhưng bọn họ đã cách biệt mấy đời, cùng lắm chỉ có thể coi là họ hàng xa. Lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Sở Dịch, cậu vừa mới cùng người khác đánh nhau xong, trên người đầy vết thương nằm liệt ở trong góc, lười động đậy. Khi đó Tiêu Sở Dịch không có nhận thức về "nhà", thật sự giống như một vũng bùn, nằm ở đâu cũng có thể sống một đêm. Cậu không có thói quen về nhà, cho dù biết chuyện cậu đổi người giám hộ, cậu cũng chỉ là tùy ý nghe một chút, sau đó liền vứt ra sau đầu. Anh họ đứng ở đầu ngõ, nhìn thiếu niên trên người đầy vết thương vẫn không che được dung nhan xinh đẹp kia, chỉ thấy một đôi mắt đờ đẫn vô hồn không chút ánh sáng nào. Thiếu niên không biết người xa lạ đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng nhìn ra được đối phương một thân vinh quang sáng ngời. Không phải tìm cậu đánh nhau, cậu liền không có hứng thú, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt. Nhưng người kia đi tới, câu đầu tiên là; "Tôi là người giám hộ mới của em." Sau đó anh ta liền không nói lời nào giữ chặt tay thiếu niên, cường ngạnh kéo cậu đi ra đầu ngõ. Thẳng đến khi bị kéo vào trong ngõ nhỏ, Tiêu Sở Dịch mới phản ứng lại, nhưng mà cũng không thể phản kháng thành công. Không phải bởi vì đánh không lại người lớn trước mắt này, mà là bởi vì bên cạnh cậu còn có một cô gái nhỏ. Bộ dáng hơn mười tuổi, thoạt nhìn còn nhỏ, Tiêu Sở Dịch đã quen không cần mặt mũi, chỉ khi đối xử với trẻ con mới khoan dung và nhẫn nại hơn. Hay đúng hơn là luống cuống, cậu không giỏi đối phó với trẻ con, và cậu cũng không muốn làm tổn thương chúng. Dưới ánh mắt tràn ngập tò mò cùng thương hại nhìn chăm chú, Tiêu Sở Dịch cứng mặt bị người giám hộ mới kéo đến bệnh viện. Trong khi ở trên xe, cậu nghe thấy cô bé gọi người giám hộ mới là "Baba". Tính ra chính là cháu gái nhỏ của cậu, tuy rằng bọn họ kỳ thật cũng không kém nhau mấy tuổi. Vết thương cũ của Tiêu Sở Dịch còn chưa lành, lại chồng lên thêm vết thương mới, hơn nữa còn không thèm để ý chút nào mà tạo thêm, từ đầu đến chân đều là vấn đề. Trong khi ngồi trong trung tâm kiểm tra y tế để chờ được gọi, anh họ của cậu đã mượn rượu và gạc của nhân viên bệnh viện, ngồi xổm trước mặt thiếu niên và cẩn thận lau sạch vết thương trên mặt và cổ của cậu. Tiêu Sở Dịch đối với đau đớn đã thành thói quen, đối với vết thương cũng không mấy nghiêm trọng càng không thèm để ý chút nào. Khi cậu lộ ra vẻ chán nản và muốn vung đi bàn tay của đối phương, người anh họ liền quay sang nhìn và ra hiệu cho con gái đè tay cậu xuống. Cô bé ngồi bên cạnh nắm lấy một cánh tay cậu, Tiêu Sở Dịch không thể động đậy, chỉ có thể lúng túng ngồi đó, nhìn những vết nứt trên nền gạch dưới chân. “Đừng đánh nhau nữa.” Anh họ rốt cuộc cũng mở miệng nói câu thứ hai, “Sau này em muốn làm gì thì làm, nhưng nhất định phải học hết cấp ba thật tốt.” Tiêu Sở Dịch nhếch môi cười lạnh, gần như đã đoán ra được nửa câu của anh ta: “Thế nào, chê tôi làm anh mất mặt sao, vậy thì ngay từ đầu anh không nên chuốc lấy cái thứ phiền toái như tôi chứ, chẳng lẽ bà ta không nói cho anh biết, tôi chính là —" "Đừng đánh nhau nữa." Anh họ ngắt lời cậu, giọng điệu càng thêm nghiêm túc, "Nếu em bị thương, người khác cũng sẽ lo lắng.” Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng đó chỉ là những lời đạo đức giả, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đối phương, cậu không thể phản bác lại lời nào. Đó là lần đầu tiên cậu biết thế nào là "dịu dàng" và "thiện ý" kể từ khi ba mẹ cậu qua đời. Mãi sau này, cậu mới biết rằng anh họ của cậu đã đặc biệt giành được quyền giám hộ cậu. Có lẽ là đồng tình, cũng có thể là trời sinh thiện lương, chỉ là bởi vì chút quan hệ máu mủ kia, bọn họ thật sự coi cậu như người thân. Cũng cho thiếu niên mê mang kia một ngôi nhà, để cho cậu một lần nữa nhìn thấy hy vọng. Từ đó về sau, Tiêu Sở Dịch đối với người hiền lành luôn rất ít khi phản kháng Người hiền lành, sẽ không bao giờ là người xấu. Anh họ và Thịnh Dư Hàng không giống nhau, người trước là một người trầm mặc ít nói, vô luận là ở bên ngoài hay ở nhà, luôn có thói quen căng khuôn mặt, dịu dàng cùng săn sóc cũng không thể hiện ra bên ngoài. Nhưng anh họ quả thật là người thân của Tiêu Sở Dịch, cho dù quan hệ xa cách mấy cũng có dấu vết để lần theo. Bọn họ ngày xưa cũng từng có duyên gặp mặt mấy lần, không tính là người xa lạ hoàn toàn. Người bên ngoài kinh ngạc trước lựa chọn của anh họ, nhưng sẽ không nghi ngờ sự quan tâm của anh họ dành cho Tiêu Sở Dịch. Nhưng Thịnh Dư Hàng không giống. Bọn họ vốn là người xa lạ không hề quan hệ, thông qua thời gian ngắn ở chung cùng vô số trùng hợp quen biết, biến thành bạn tốt. Trên thực tế, bọn họ có thể có địa vị "người quen" trong lòng nhau. Bạn bè bình thường sẽ tự nhiên lo lắng về những vết thương nhỏ của người khác như vậy sao? Tiêu Sở Dịch trải qua nhiều năm vẫn chưa học được cách chủ động tiếp nhận sự quan tâm vô cớ của người khác nên không khỏi có chút bối rối. Nhưng cậu cũng sẽ không ngốc đến mức chủ động nói ra những lời có vẻ vô ơn này. Cậu cũng không phải không cảm động trước sự quan tâm của đối phương. Chỉ là so với tự mình đa tình không vui một trận, cậu tình nguyện đem những điều này quy kết cho phẩm tính* quá mức tốt đẹp của đối phương.
*Phẩm tính: Nết tốt — Tính chất.
(Nguồn: Thivien) Rốt cuộc, Thịnh Dư Hàng cũng là một người tốt đẹp người đẹp nết mà. Ừm, đừng suy nghĩ quá nhiều. Tiêu Sở Dịch không yên lòng chỉ huy Thịnh Dư Hàng đổ sữa vào bát. Xử lý xong vết thương, Thịnh Dư Hàng cũng không đi, mà ở lại hỗ trợ. Bởi vì trên tay có một mùi rượu thuốc nồng nặc, Thịnh Dư Hàng liền thay mặt hành động, do Tiêu Sở Dịch chỉ huy, anh dựa theo chỉ thị của cậu là được. Đáng tiếc Thịnh Dư Hàng dường như không có chút năng khiếu nào liên quan đến bếp núc cả. Tiêu Sở Dịch hơi lơ đễnh, Thịnh Dư Hàng suýt nữa đem muối nhầm thành đường đổ vào bát. “…Vẫn là để tôi làm đi.” Tiêu Sở Dịch lấy lại tinh thần, vội đè tay anh lại, “Mới được mấy bước thôi, không sao đâu.” Đối với việc này Thịnh Dư Hàng có chút thất bại, cũng có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, vốn định giúp cậu..." "Không có chuyện gì, ai cũng từng như vậy cả." Tiêu Sở Dịch cười cười, động tác trên tay rõ ràng so với Thịnh Dư Hàng thuần thục hơn rất nhiều, "Trước kia lúc tôi mới học, cũng luống cuống tay chân như vậy, tường phòng bếp đều bị cháy đen, thuần thục là tốt rồi.” Thịnh Dư Hàng không có việc gì dựa vào mặt bàn đá hoa, nghiêng đầu nhìn đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp đang khéo léo thao tác máy móc. “Cậu không phải không thích đồ ngọt sao?” Thịnh Dư Hàng hỏi, “Tại sao lại đi học cái này?” Bản thân anh vốn không có hứng thú với đồ ngọt, mỗi lần Tiêu Sở Dịch đưa đồ tráng miệng đến, anh đều chỉ chú ý quan sát phản ứng của đối phương. Không ngoại lệ, hầu hết những món tráng miệng kia đều đi vào dạ dày của Thịnh Giáng Hà, trong mắt một đứa trẻ ở độ tuổi của nhóc, đồ ngọt là thứ ngon nhất trên đời. Tiêu Sở Dịch thỉnh thoảng ăn một hai cái bánh bích quy nhỏ không quá ngọt, nhưng cũng không phải là phản ứng thích thú chút nào, mà giống như một lời khen theo thói quen thì đúng hơn. Sau đó, Tiêu Sở Dịch thỉnh thoảng cũng sẽ làm một ít bánh ngọt nhỏ khác, nhưng trước khi làm đều sẽ hỏi khẩu vị và sở thích của Thịnh Giáng Hà. Đây là một điều rất kỳ lạ. Lấy thân phận tiểu thiếu gia của nhà họ Tiêu, nếu không phải bởi vì thích, kỳ thật cũng không cần tự mình làm. Muốn nói là vì ba mẹ người nhà cũng không giống, lò nướng là sau khi mẹ Tiêu rời đi thì hàng mới đến, mà người sau cũng hoàn toàn không nhắc tới điểm này. Có lẽ ngay cả ba mẹ của cậu cũng không biết chuyện này. Vậy thì chỉ có thể là vì người khác... Thịnh Dư Hàng cảm thấy gần đây có lẽ mình quá nhàn rỗi, lại còn hỏi loại chuyện riêng tư này. Vừa hỏi, anh liền có chút hối hận, cảm thấy mình đi quá giới hạn. Chẳng qua lời nói ra thì không thể thu hồi lại được. “Ừm… Có một người bạn thích.” Tiêu Sở Dịch mơ hồ nói: “Chuyện xảy ra cũng lâu rồi, nhưng baba cô ấy cho rằng bên ngoài có quá nhiều chất phụ gia không cho phép ăn nhiều, cô ấy liền quấn lấy tôi, lúc ấy tôi cũng không có việc gì làm, cho nên thuận tiện đi học một chút." “Người bạn” này dĩ nhiên chính là cháu gái nhỏ kiếp trước của cậu, tên là Tiêu Khinh Hoan, một đứa nhỏ rất giỏi làm nũng. Mẹ Tiêu Khinh Hoan mất sớm, nên cô chỉ sống với người baba mặt lạnh này, baba cô đẹp người đẹp nết nhưng tính tình không đủ mềm, nếu đã nói không được thì chính là không được, một chút điểm bỏ qua cũng không có. Cho nên so với baba ruột bận rộn làm việc, cô bé vẫn thích quấn lấy Tiêu Sở Dịch dễ nói chuyện hơn. Tiêu Sở Dịch dung túng trẻ nhỏ đã lâu, từ cô cháu gái nhỏ kiếp trước cho đến Thịnh Giáng Hà bây giờ. Cậu không cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vậy khi nói một chút chi tiết mập mờ này, cậu cũng không cảm thấy có cái gì không thể nói. Nhưng Thịnh Dư Hàng không biết nội tình*, chỉ có thể căn cứ vào tin tức đã có mà suy đoán. *Nội tình: Chuyện bên trong. Khi anh đem tầm mắt chuyển đến trên mặt Tiêu Sở Dịch, chỉ nhìn thấy người nọ giống như là đang hoài niệm cái gì đó. Có lẽ là do ánh đèn nhuộm, đem sườn mặt của cậu in đến vô cùng nhu hòa, thậm chí còn mang theo chút nhiệt độ dịu dàng. Người mà cậu nghĩ tới, nhất định là người đối với cậu rất quan trọng, người làm cho cậu thích. Nghĩ tới đây, Thịnh Dư Hàng bất giác mím môi, đột nhiên muốn hỏi thêm. "Người kia...!Là bạn gái của cậu sao?" Thịnh Dư Hàng dừng một chút, "Hay là...!Bạn trai?" Tác giả có lời muốn nói: Đối với anh Tiêu chỉ có thể đánh bóng thẳng, nếu không thì chỉ có thể luôn thu thập thẻ người tốt mà thôi, Thịnh tổng (nhìn trời).