Cửa hàng này hơi nhỏ nhưng lại rất đẹp. Ở phía trước là một cửa bằng kính.
Hai bên trồng rất nhiều cây xanh mát mẻ.
Bên trộng thì cũng rộng, trước cửa cô sẽ đặt một tủ kính lạnh để trưng bày bánh của mình ra.
Ở khu sau là nhà bếp. Điều quan trọng bây giờ là đặt tên cửa hàng.
Nên đặt là gì đây? Cô ngồi chống cằm mãi cũng không biết..
Thôi, đặt là Tuệ Nghi đi, cái tên giả mạo của cô. Ngày mai là khai trương, hôm nay cô đã làm bánh rất nhiều rồi bỏ sẵn vào tủ lạnh.
Tối đến cô mệt nhòa nằm trên giường.
Hôm trước cô vừa mới mua quyển nhật kí, cô muốn lưu lại những kỉ niệm của mình và con. - Ngày 1/9/20** Mẹ đi bệnh viện và biết mẹ có con được hơn 1 tháng rồi.
Ba con tên là Hàn Thất Bát, con nhớ nhé.
Nếu con là con trai, mẹ sẽ đặt tên con là Hàn Minh Quân.
Còn nếu là con gái, mẹ sẽ đặt con là Hàn Minh Xuân. [....] Đã 4 tháng trôi qua nữa, bụng cô ngày một to, tiệm bánh cũng có kha khá khách.
Và cuốn nhật kí của cô cũng nhiều chữ hơn. - Ngày 19/12/20** Mẹ cảm nhận được con đạp bụng mẹ, mẹ vô cùng vui sướng vì con đang dần lớn lên. - Ngày 27/1/20** Bác sĩ bảo con là con trai.
Yêu Minh Quân của mẹ lắm.
Sau này lớn lên phải đẹp trai giống bố nhé. - Ngày 3/2/20** Hàng xóm xung quanh hỏi mẹ rằng bố con đâu.
Mẹ chỉ cười gượng mà không trả lời.
Nhưng mẹ biết những người họ đang nói xấu 2 mẹ con mình, còn nói xấu cả bố nữa.
Con đừng buồn nhé, vì sắp tới con sẽ được gặp bố thôi. _______________________ Bụng cô ngày to hơn.8 tháng, cũng cô quá to và khó khăn trong việc đi lại, nên đã đóng cửa tiệm bánh ngọt Tuệ Nghi, về nhà Thanh Thanh để dưỡng thai.
Cô ngồi trên ghế sofa, Thanh Thanh xoa cái bụng đang to tròn của cô. " Minh Quân đẹp trai của dì đừng đạp mẹ con nữa nhé " [...] Hôm nay Xuân Nghi đang quét nhà, bỗng nhiên bị vỡ nước ối.
Thanh Thanh hốt hoảng đưa cô vào bệnh viện. Trước những phòng sanh khác, đều có chồng và ba mẹ người ta ngồi ở đó đợi.
Còn Xuân Nghi, chỉ có bà chị Thanh Thanh đang ngồi đó bồn chồn lo lắng. Lần đầu tiên có thai là năm cô 18 tuổi, quá sớm.
Cô vẫn còn tuổi ăn tuổi học mà đã phải đối diện với bao nhiêu đả kích của cuộc sống.
Tuổi 19 là tuổi mà các bạn cùng trang lứa đang học Đại Học hay vẫn còn đang vui chơi, vô lo vô nghĩ.
Còn Xuân Nghi, tuổi 19 phải đang nằm trong phòng sanh đau đớn một mình.
Nhiều lúc cô cũng cảm thấy tủi thân, nhưng chẳng dám trách ai cả, vì đây là kết quả cho sự lựa chọn bồng bột của tuổi 18. Gần tiếng sau, trong phòng vang lên tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh.
Thanh Thanh vui mừng đứng dậy, cùng lúc đó bác sĩ bồng đứa bé ra ngoài. " Người nhà của Xuân Nghi đâu? " " Là tôi ạ " Thanh Thanh chạy đến, nhìn đứa cháu nhỏ bé của mình trong tay bác sĩ mà mỉm cười.
Thằng bé bụ bẫm lắm, 3 cân 8, khuôn mặt vô cùng đẹp trai và có hai cái má lúm đồng tiền giống mẹ của nó. " Mẹ bé được chuyển sang phòng hồi sức VIP rồi, tí nữa chúng tôi sẽ đưa thằng bé sang gặp mẹ nó " " Vâng, cảm mơn bác sĩ " Thanh Thanh nhanh chóng theo chân cô y tá đi đến phòng hồi sức.
Thấy Xuân Nghi đang nằm trên giường với khuôn mặt trắng bệch, môi trắng nhách, nhìn cái cảnh này Thanh Thanh không kiềm được mà tuôn rơi nước mắt.
Xuân Nghi mới chưa ngoài hai mươi đã trải qua bao nhiêu giông tố của cuộc đời, Thanh Thanh thật sự khâm phục Xuân Nghi rất nhiều..