(115) Một tiếng súng vang trời nổ lên, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có người trúng đạn.
Lục Thiên Quân quay người lại, Hàn Nhi đã bị trúng đạn và ngã xuống sàn.
Phát súng kia của Henry là Hàn Nhi đã đỡ thay anh, anh lập tức ngồi xuống đỡ lấy cô ta: - Hàn Nhi...! Hàn Nhi ngước mắt lên nhìn Lục Thiên Quân, gắng gượng nói một câu: - Em biết...!ngay từ đầu anh đã nghi ngờ em rồi.
Em không có cách nào để biện hộ cho bản thân mình, cho nên...!viên đạn này nên để cho em...! Ngụy Hàn còn sốt ruột hơn cả Lục Thiên Quân, liền đẩy anh ra và bế Hàn Nhi lên: - Lục Thiên Quân, cậu ở lại thu dọn tàn cuộc đi, tôi đưa Hàn Nhi tới bệnh viện.
Lục Thiên Quân dường như vẫn còn đứng hình một lúc, mãi cho tới khi Tư Mã Lộc lay người anh, anh mới có phản ứng lại.
Ngụy Hàn đã đưa Hàn Nhi đi xa rồi.
Quả thực Lục Thiên Quân vô cùng chán ghét Hàn Nhi, anh nghĩ ra hàng nghìn cách khiến cho cô ta đau khổ, nhưng cũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ lấy đi cái mạng cô ta.
Bây giờ cô ta lại vì bảo vệ anh mà không tiếc mạng sống, chuyện này anh không thể không quản...! Henry sau khi nổ súng xong, lập tức hốt hoảng vứt súng đi, định bỏ trốn nhưng lại bị vệ sĩ chặn đường lại.
Lục Thiên Quân bước về phía hắn, không chút khách khí mà xách cổ áo hắn lên: - Vốn dĩ chỉ định lấy đi HR, nhưng bây giờ có lẽ cần phải lấy đi mạng sống của ông rồi! Theo kế hoạch cũ, chờ tới khi mọi người đi hết rồi thì Lục Thiên Quân mới quay lại ép buộc Henry giao cả HR.
Chỉ một mỏ kim cương thì làm sao đủ chứ? Nhưng là do Henry tự tìm tới đường chết, vậy thì đừng có trách! Henry vùng vẫy giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi bàn tay Lục Thiên Quân, hắn ta định hét lên kêu cứu nhưng lại bị vệ sĩ dí súng vào.
Tư Mã Lộc đưa cho Henry một giấy tờ gì đó mà không cho hắn nhìn, "lịch sự" ép buộc: - Ngài Henry, xin mời ngài kí vào cho! Henry đương nhiên không đồng ý, một văn bản mà hắn không biết rõ là văn bản gì, làm sao có thể tùy tiện hạ bút xuống được chứ? Lục Thiên Quân liền cong môi lên cười nụ cười vô cùng "thân thiện", sau đó trực tiếp nổ súng.
Henry bị doạ cho một phen hết hồn, hắn run rẩy sợ hãi, lập tức cầm bút kí tên vào.
Lục Thiên Quân giật lấy tờ văn bản, gật đầu hài lòng.
Anh tốt bụng nói cho Henry nghe nội dung trong đó là gì: - Đây là giấy chuyển nhượng tập đoàn, đương nhiên cũng bao gồm cả cổ phiếu đứng dưới tên của ông.
Còn ông...!đã bị sa thải! Henry nghe xong những lời này mà không thể tin nổi, hắn lắp bắp không thành lời:
- Không...!không thể nào...! Tất cả sự nghiệp của hắn, không thể sụp đổ trong tích tắc thế này được.
Hắn không tin Lục Thiên Quân có thể lợi hại cỡ đó, không tin! Nhìn Henry còn đang lẩm bẩm một mình gì đó, Lục Thiên Quân liền đứng thẳng người lên, nhàn nhạt cất lời.
Từng câu từng chữ của anh đều nói một cách chậm rãi, nhưng tính uy hiếp rất lớn: - Henry vì muốn đấu giá mỏ kim cương nhưng không thành, khiến HR tổn thất nặng nề, rơi vào vực phá sản.
Cho nên hắn tuyệt vọng mà nhảy lầu tự tử.
Henry giật bắn người, quay sang trừng mắt nhìn Lục Thiên Quân, run bần bật: - Lục Thiên Quân...!mày định giết người diệt khẩu? Lục Thiên Quân lại cười, từ tốn giải thích: - Không, là ông tuyệt vọng nên nhảy lầu tự tử! Lục Thiên Quân vừa dứt lời, thuộc hạ của anh lập tức đưa Henry lên tầng thượng để tự giải quyết.
Lục Thiên Quân lần này không đi theo nữa, nhưng Henry cũng không thể thoát khỏi vệ sĩ được: - Xin mời ngài Henry, mong ông tự giác! - Các người, các người dám sao? Henry đột ngột bị đẩy về phía trước, hốt hoảng.
Đám vệ sĩ vẫn mặt lạnh lùng không cảm xúc: - Nếu ông không tự nhảy được thì bọn tôi giúp ông! - Không được...!tôi có chết cũng sẽ không tha cho các người.
Không...!aaaaa! ...! Nửa đêm Tô Hy nằm mơ thấy ác mộng, cô bật dậy, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Cô mơ thấy một tên đàn ông rơi từ trên tầng cao xuống, xác không còn nguyên vẹn.
Hắn với cái mặt bê bết máu đó tìm tới cô đòi mạng, bóp cổ cô.
Tô Hy cố gắng hít thở sâu để bình ổn lại tâm trạng, cô nhìn sang chỗ trống bên cạnh, trái tim chợt bất an.
Lục Thiên Quân vẫn chưa trở về ư? Cô bây giờ vẫn còn bị ám ảnh bởi ác mộng khi nãy, miệng hơi khô, cho nên cô đành đi chân trần xuống giường.
Nền nhà lạnh lẽo như băng khiến cho cô hơi rùng mình, cô chậm rãi bước ra ngoài để đi rót nước.
Bên ngoài phòng khách đèn không bật, nhưng ở phía xa xa ban công, bóng dáng cao lớn của đàn ông đang hút thuốc ở đó đã đập vào mắt cô.
Bao nhiêu sợ hãi trong cô đã tan biến hết, cô định chạy một mạch tới ôm anh, nhưng khi bước gần đến thì cô khựng lại...!
- Xử lí xác chết đó thế nào rồi? Ngày mai cứ tung tin là hắn ta tự tử vì tập đoàn phá sản.
Chết như vậy là quá dễ dàng với hắn rồi! Tô Hy lập tức nép ở phía sau bức tường, nghe lén cuộc gọi điện của Lục Thiên Quân, trái tim đập nhanh tới nỗi sắp bay ra khỏi lồng ngực.
Xác chết ư? Ở đây có người chết sao, hình như là...!có liên quan tới Lục Thiên Quân? - Còn về phía Hàn Nhi, sắp xếp người ở đó, canh chừng cô ta cẩn thận.
Henry liên quan tới tổ chức hắc đạo, có lẽ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.
Bảo vệ cô ta cho tốt! Lục Thiên Quân dặn dò thêm một số thứ rồi mới tắt máy, anh rít thêm một hơi thuốc rồi nhả khỏi ra.
Gió đêm thổi khói thuốc về, Tô Hy khó chịu nên lập tức bịt mũi lại.
Thế nhưng bao nhiêu tâm tư của cô đều đã đặt hết vào những câu nói ban nãy của Lục Thiên Quân rồi.
Không chỉ có người chết, mà chuyện này còn có liên quan tới Hàn Nhi sao? Hàn Nhi bị làm gì mà phải bảo vệ? Cô cũng không rõ mọi chuyện thế nào, nhưng có vẻ anh đang rất lo lắng cho an nguy của cô ta.
Tô Hy nghĩ tới đây, cô vô thức lùi lại một bước nhưng lại vô tình động vào bình hoa ở bên cạnh.
Tiếng động không hề nhỏ vang lên, Lục Thiên Quân ở bên ngoài ban công cũng đã nhanh chóng bước vào, bật đèn.
Tô Hy đột ngột đối diện với Lục Thiên Quân như vậy, cô hơi sững người ra một chút, sau đó liền xoay người bỏ đi.
Lục Thiên Quân lập tức đuổi theo, đỡ lấy cô: - Bé con, em chưa ngủ sao? Tô Hy cố gắng đè nén tâm trạng của bản thân cùng với sự sợ hãi, cô run run, đẩy Lục Thiên Quân ra, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể: - Em...!em khát nước! Lục Thiên Quân nhìn cô, khẽ thở dài một tiếng.
Sau đó anh bế cô về phía gian bếp, bình tĩnh rót cho cô một cốc nước.
Tô Hy nhận lấy cốc nước nhưng chẳng biết nói gì, chậm rãi uống một ngụm nhỏ.
Ánh mắt của anh vẫn nhìn cô chằm chằm, khiến cho cô hơi sợ.
Quen anh cũng đã được một thời gian, cô chỉ biết một mặt dịu dàng ôn nhu của anh, hoàn toàn không biết một mặt lạnh lẽo chết chóc ban nãy.
Cô hoàn toàn không hiểu con người anh, đây là sự thật mà cô không thể thay đổi được.
Với lại ban nãy anh nói tới mạng người, chẳng nhẽ anh có liên quan tới sao?
Không phải, anh không phải là người như vậy đâu...! - Thiên Quân, em...! Tô Hy hít một hơi thật sâu, cô định nói câu gì đó nhưng lại nhận ra bản thân lúc này không biết nên nói gì nữa.
Người ta nói phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, cô lúc này thật sự rất sợ, dường như cô còn ngửi ra được một mùi máu tanh đang thoang thoảng quanh khoang mũi.
Nhớ lại khuôn mặt be bét máu trong ác mộng, cơn buồn nôn của cô lập tức ập tới.
Cô đẩy anh ra, chạy tới bồn rửa bát.
- Bé con! Lục Thiên Quân vươn tay đỡ lấy Tô Hy, cô bài xích mà đẩy anh ra, lắc đầu đáp một cách yếu ớt: - Em không sao, có lẽ hơi lạnh thôi.
- Ừm, vậy đi ngủ thôi.
Nụ cười của Lục Thiên Quân có hơi cứng ngắc, ánh mắt anh có một chút thay đổi, tận sâu bên trong chính là sự hoảng hốt lo lắng.
Anh liền đỡ lấy cô thêm một lần nữa, bế cô về phòng ngủ.
Lần này cô không có đẩy anh ra, chỉ gục đầu vào lồng ngực chắc rắn của anh.
Nơi này rõ ràng đã từng rất ấm áp, nhưng hôm nay lại lạnh ngắt tới lạ.
Lục Thiên Quân nhẹ nhàng dỗ dành Tô Hy đi ngủ, vừa nhìn cô anh lại nhớ tới ban nãy.
Có lẽ, cô đã nghe thấy hết rồi.
Cô đang sợ anh, anh sao có thể không nhận ra chứ? Lục Thiên Quân khẽ thở dài, ôm lấy cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô.
Nhìn cô dần ngủ say trong vòng tay của mình, anh mới yên tâm hoàn toàn.
...! Hôm sau, Hàn Nhi ở phía bệnh viện cũng đã tỉnh lại.
May mà viên đạn bị bắn lệch đi, cho nên không nguy hiểm tới tính mạng.
Khi mở mắt ra, chỉ thấy Ngụy Hàn bên cạnh mình, Hàn Nhi có chút thất vọng.
- Tỉnh rồi? Ngụy Hàn đỡ Hàn Nhi ngồi dậy, quan tâm hỏi han cô ta vài câu.
Nhưng cô ta chỉ ngó ra ngoài cửa, sau đó hỏi: - Thiên Quân đâu? Ngụy Hàn có hơi mất tự nhiên, ánh mắt cụp xuống, nhưng vẫn đáp: - Có lẽ sắp tới rồi...! Nhưng thật ra Ngụy Hàn chỉ an ủi một câu cho có mà thôi.
Lục Thiên Quân bây giờ đang ở bên Tô Hy, hắn cũng không tiện làm phiền.
Ở phía bên kia, có Lục Thiên Quân ở bên nên Tô Hy không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Cô ngủ một mạch tới sáng, sau khi tỉnh lại thì không thấy Lục Thiên Quân đâu.
Cô theo phản xạ tự nhiên mà ngồi dậy, bước xuống giường tìm kiếm Lục Thiên Quân.
Cuối cùng cô nhìn thấy anh đang làm đồ ăn sáng, một tay cầm iPad tranh thủ đọc tài liệu.
Tô Hy nhớ tới phản ứng đêm qua của mình có hơi thái quá, cô liền bước đến bên anh, ôm lấy anh từ phía sau.
Lục Thiên Quân liền đặt iPad xuống, xoay người lại ôm lấy cô vào lòng: - Còn sớm mà, sao không ngủ thêm chút nữa? Tô Hy lười trả lời, chỉ ôm chặt lấy anh không buông.
Lục Thiên Quân cúi xuống hôn lên trán cô, không kiềm lòng được mà nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, hôn lên môi cô.
- Chuyện ở đây đã giải quyết xong rồi, ngày mai chúng ta về nhà nhé! - Vâng! Tô Hy mỉm cười gật đầu, sau đó cô chủ động tách ra khỏi Lục Thiên Quân.
Anh liền dắt cô về phía sofa, ân cần vuốt mái tóc cô: - Em ngồi dây xem tivi đi, chờ anh thêm xíu nữa, bữa sáng sắp xong rồi.
- Ừm.
Tô Hy ngoan ngoãn gật đầu rồi cầm điều khiển tivi lên, cô tùy tiện bật một kênh nào đó.
Ngay lập tức, bản tin buổi sáng của hôm nay đã khiến cho cô kinh hãi chấn động: "Giám đốc của tập đoàn HR nổi tiếng đã nhảy lầu tự tử, để lại một bức thư tuyệt mệnh cuối cùng.
HR cũng đã bị thu mua lại bởi một tập đoàn thần bí khác." Kèm theo bảng tin chính là bức ảnh tử vong của Henry, tuy đã được làm mờ đi nhưng vẫn không thể nào che hết được xác người không còn nguyên vẹn đang nằm trên vũng máu tươi.
Tô Hy trợn mắt, lập tức nhận ra cảnh này quen quen.
Cơn buồn nôn của cô ập tới, cô liền chạy một mạch vào nhà vệ sinh mà nôn tháo nôn thốc.
Rõ ràng, cảnh này cô đã nhìn thấy trong ác mộng đêm qua.
Lục Thiên Quân nhíu mày, lập tức chạy vào nhà vệ sinh cùng cô, đỡ cô dậy: - Bé con, em vẫn ổn chứ? Tô Hy lắc đầu một cách yếu ớt, cô ôm chặt lấy anh, bật khóc: - Đêm qua, em mơ thấy ác mộng...!Có người muốn giết em.
Em sợ lắm! Lục Thiên Quân khẽ thở dài, ôm chặt lấy cô, an ủi: - Đừng sợ, có anh ở đây rồi! Thế này đi, hôm nay chúng ta về nhà luôn nhé, nơi này phong thủy không tốt, dễ gặp ác mộng.
Tô Hy nghe Lục Thiên Quân nói câu này, cô như vớ được phao cứu mạng, liên tục gật đầu lia lịa: - Vâng, về nhà...!em muốn về nhà!.