(143) Lục Thiên Quân khẽ đẩy Hàn Nhi ra, anh thậm chí còn không buồn ngước lên nhìn cô ta lấy một lần, chỉ lạnh nhạt đáp: - Sức khoẻ em không tốt, không nên chạy nhảy linh tinh.
Lát nữa anh sẽ kêu Tư Mã Lộc chuẩn bị phi cơ riêng để em về nước.
Từ cái lần bắt cóc định mệnh của 4 năm trước, sức khoẻ Hàn Nhi cũng đã yếu đi, thậm chí còn gặp trở ngại tâm lý.
Nhưng Lục Thiên Quân không vì thế mà bỏ rơi cô ta, hơn nữa còn đối xử với cô ta rất tốt.
Chuyện đó đã trở thành bí mật không còn một kẻ thứ ba nào khác biết nữa, cho nên Hàn Nhi cũng cảm thấy yên tâm hoàn toàn.
Hàn Nhi tuy đã dần hồi phục tâm lý, nhưng thể chất cơ thể vẫn yếu ớt.
Hiển nhiên là trong 4 năm qua, anh không hề chạm đến cô ta.
Lục Thiên Quân có lí do hoàn hảo nhất để không chạm vào người Hàn Nhi, mà Hàn Nhi lại nghĩ là anh thật lòng lo lắng cho mình nên mới làm vậy.
Nghĩ tới đây, cô ta lại hạnh phúc vô cùng.
- Em không sao mà, không thể để em ở lại thêm một vài ngày sao? Lục Thiên Quân căn bản không muốn quản chuyện của Hàn Nhi, cô ta có bướng bỉnh cỡ nào anh cũng chẳng bận tâm.
Vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt như cũ, anh chỉ hờ hững nói một câu: - Tùy em! Hàn Nhi mừng rỡ, định tiến lại gần Lục Thiên Quân nhưng lại sợ bị anh đẩy ra, cô ta đành đứng yên một chỗ.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô ta lơ đãng nhìn thấy trên cổ anh có vết cào rất nhạt, hơi ửng đỏ lên.
Nếu không nhìn kĩ, chắc chắn cũng chẳng ai không nhìn ra.
Là một vết cào vô cùng ám muội...! - Thiên Quân, anh...!trên cổ của anh có...! Hàn Nhi ấp úng cất tiếng, ngập ngừng không dám nói hết một câu vì sợ Lục Thiên Quân sẽ cảm thấy phiền, sẽ tức giận.
Thế nhưng vết cào ám muội như vậy, cô ta không thể nào ở yên nổi, trong lòng đang cực kỳ hỗn loạn.
Lục Thiên Quân theo phản xạ mà sờ lên cổ mình, quả thật là có vết cào.
Thế nhưng đối diện với Hàn Nhi, anh lại không hề khẩn trương chút nào, ngược lại sắc mặt còn bình thản như thể chưa có chuyện gì xảy ra: - Em muốn quản luôn cả chuyện của anh? Hàn Nhi hốt hoảng, vội vã xua tay giải thích: - Không...!không phải vậy, ý của em là...!em sợ anh ở đây gặp những thứ không sạch sẽ, nên mới muốn biết...! Lục Thiên Quân nghĩ đến đêm qua cùng với Tô Hy, lại bị cô hư hỏng cào lên cổ, quấn quýt quấn lấy anh cả một đêm.
Sự ngọt ngào của cô khiến cho anh không có cách nào cưỡng lại nổi, chỉ có thể đắm chìm trong đó.
Thế mà Hàn Nhi lại dám nói cô là "những thứ không sạch sẽ"? Lục Thiên Quân nhíu mày tỏ ra không vui, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thấu Hàn Nhi.
Anh không chút nể tình, thẳng thừng cảnh cáo cô ta: - Đừng có cố gắng quản chuyện của anh, em tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, bằng không đừng có trách anh.
Lời cảnh cáo của Lục Thiên Quân không phải là lời nói đùa, anh bây giờ không những tiếp quản Hàn thị mà còn biết cả bí mật lớn nhất của Hàn Nhi, cho nên cô ta không dám không nghe lời anh.
Cô ta chỉ đành thoả hiệp, phó mặc cho anh sai khiến, miễn là có thể được ở bên cạnh anh: - Vâng, em biết rồi.
Hàn Nhi của bây giờ đã không còn tự tin như trước kia nữa.
Thân thể này đã bị ô uế chà đạp, nếu không cẩn thận cũng có thể dễ dàng bị anh bỏ rơi.
Cô ta không muốn, cũng không dám làm trái lời của anh.
Nhìn vết cào trên cổ anh, Hàn Nhi chỉ biết đau khổ trong lòng.
Người phụ nữ kia có lẽ rất xinh đẹp quyến rũ, lại được lòng anh.
Có lẽ cũng là do báo ứng thôi, khi xưa anh đã có Tô Hy, cô ta cũng tìm mọi cách để có được anh.
Bây giờ cô ta cũng đã hiểu được, cảm giác có kẻ thứ ba chen vào là như thế nào rồi.
Hàn Nhi khẽ thở dài, buồn bã rời khỏi phòng làm việc của Lục Thiên Quân.
Anh thậm chí còn không nói một câu tạm biệt nào, cũng không nhìn cô ta, chỉ chăm chú làm việc.
Biết rõ anh bận rộn, Hàn Nhi cũng không dám bướng bỉnh nhiều chuyện, chỉ đành nhẫn nhịn chịu đựng.
...! Buổi chiều, Anna đã xuất hiện tại biệt thự riêng của Lục Thiên Quân, gặp Tô Hy.
Hoá ra là do anh không nhẫn tâm nhìn cô tức giận, cho nên đã phá lệ để Anna tới.
Từ trước tới giờ, người có thể khiến cho anh thay đổi quyết định chỉ có mình cô mà thôi, anh như vậy đã là nhượng bộ lắm rồi.
Nhưng tạm thời cô vẫn phải ở lại, không có lệnh của anh thì cô không thể nào thoát khỏi nơi này được.
Nghe Anna báo cáo tình hình công ty vẫn ổn, và cả bé Anne ở nhà cũng rất ngoan, Tô Hy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vậy thì bây giờ việc khiến cho cô bận tâm nhất chỉ có việc nghĩ cách đối phó với Lục Thiên Quân mà thôi.
Sau 4 năm không gặp, da mặt của anh dày lên không ít.
Cũng không biết từ khi nào anh đi rêu rao với người ta cô chính là vợ anh, khiến cho tất cả mọi người đều hiểu lầm, Anna cũng không ngoại lệ: - Giám đốc Pearl, thật xin lỗi cô, tôi cứ tưởng anh ta là chồng cô thật.
Nghe Tô Hy giải thích, Anna mới áy náy vô cùng, hối hận vì đêm qua đã để cho Lục Thiên Quân đưa cô đi.
Nhưng mọi chuyện đã lầm lỡ rồi, cô bây giờ đã rơi vào hang ổ của Lục Thiên Quân, căn bản không thể thoát ra được.
Tô Hy chỉ thở dài, xua tay: - Tôi không trách cô.
Tạm thời tôi ở đây vẫn an toàn, cô chỉ cần giúp tôi quản lý tốt mọi chuyện trong công ty là được.
Còn nữa, tuyệt đối không được để cho người của Lục Thiên Quân phát hiện ra bé Anne, hiểu không? - Hiểu ạ, giám đốc yên tâm, bé Anne đang được người của chúng ta bảo vệ rất tốt, sẽ không ai có thể xâm nhập được ạ.
Qua những lời kể của Tô Hy, Anna cũng đoán được ra có lẽ mối quan hệ giữa cô và Lục Thiên Quân không thể cứu vãn được rồi, tới nỗi cô còn phải giấu đứa bé với bố ruột của nó.
Anna càng quyết tâm nhất định sẽ bảo vệ bé con Anne thật tốt, ít nhất là trong thời gian Tô Hy bị giữ lại tại nơi này.
Tô Hy gật đầu, cầm lấy tay Anna lên, xoa xoa: - Vất vả cho cô rồi! - Không ạ, được làm việc cho giám đốc, không có gì là vất vả cả.
Ngoài kia có tiếng xe ô tô trở về, chắc là Lục Thiên Quân.
Anna liền đứng lên, chào tạm biệt Tô Hy thêm lần nữa.
Tô Hy nhìn theo bóng dáng Anna xa dần, trong lòng nặng nề.
Cô bây giờ không thể trực tiếp đối đầu được với một Lục thị lớn mạnh được, chỉ đành chịu ấm ức một chút, chờ thời gian phản công vậy.
Với lại ở lại đây, tiện thể cô cũng có cơ hội thăm dò Lục thị, mang lại lợi ích cho Tô thị.
Tất cả là do anh ép cô, lúc đó đừng có trách! Khi Lục Thiên Quân bước vào nhà, Tô Hy đã không còn bướng bỉnh quậy phá nữa, cô ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, nhàn rỗi ăn bim bim và xem phim.
Nhìn thấy cô như vậy, anh lại không kiềm lòng được mà bước đến, ôm lấy cô vào lòng: - Bé con, anh nhớ em! Tô Hy hơi sững người một vài giây, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm như bình thường.
Cô không ôm lại anh, cũng không đẩy anh ra, chỉ hờ hững đáp: - Còn tôi thì không! Lục Thiên Quân biết Tô Hy vẫn giận, anh bất đắc dĩ buông cô ra, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô đầy cưng chiều: - Hôm nay chán lắm không, hay anh bảo trợ lí của em dọn qua đây luôn nhé? - Không cần anh giả vờ tốt bụng.
Tô Hy lạnh nhạt né tránh cái vuốt ve của anh, chủ động ngồi cách ra một chút, tiếp tục xem phim.
Lục Thiên Quân cũng không miễn cưỡng cô, anh đành đứng dậy: - Vậy em xem phim đi, anh không làm phiền nữa.
Lát nữa đói thì nói với anh nha, anh ở trên thư phòng.
Tô Hy không đáp, cũng không liếc mắt nhìn Lục Thiên Quân lấy một lần.
Lục Thiên Quân thở dài rời đi, bước lên thư phòng ở tầng 2, Tư Mã Lộc lại bước vào báo cáo: - Lục tổng, Hàn tiểu thư đã yên phận tới khách sạn rồi ạ.
Lục Thiên Quân gật đầu, sau đó châm một điếu thuốc lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đầu thuốc đang cháy, chờ Tư Mã Lộc nói tiếp: - Dạo gần đây Lục thị phát triển như vậy, Mafia đã không muốn nhẫn nhịn rồi.
Bọn chúng đã bắt đầu rục rịch, như những gì anh dự đoán ạ.
Hoá ra Mafia đã bắt đầu nghi ngờ Hàn Nhi rồi.
Lần này Lục Thiên Quân gặp lại Tô Hy là một quyết định mạo hiểm, anh buộc phải giữ cô bên mình, mặc cho cô có tức giận phản kháng.
Khi xưa anh không thể bảo vệ được tốt cho cô là do anh vô dụng, nhưng anh hứa, nhất định sẽ không để cho cô chịu bất kì tổn thương nào nữa.
- Lục tổng, anh đã sớm đoán ra những chuyện này, sau đó cố ý giữ phu nhân lại sao? Lục Thiên Quân rít một hơi thuốc, gật đầu: - Tạm thời canh chừng Hàn Nhi cho tốt, không được để cô ta có cơ hội tiếp cận hay gây tổn hại gì tới bé con.
Còn Mafia, tất nhiên cũng không được để bọn chúng có cơ làm càn.
- Vâng thưa Lục tổng.
Tư Mã Lộc nhận lệnh, sau đó rời khỏi phòng.
Lục Thiên Quân vẫn như vậy, luôn âm thầm bảo vệ Tô Hy.
Ngoài mặt anh lúc nào cũng tỏ ra hờ hững, bình thản như không có chuyện gì.
Nhưng trong lòng anh luôn suy tính kĩ càng, tuyệt đối sẽ không để cho cô xảy ra gặp nguy hiểm.
Không biết tới bao giờ cô mới có thể thấu hiểu lòng anh, ngừng oán trách anh đây? Nếu không phải vì nghe mệnh lệnh của Lục Thiên Quân, Tư Mã Lộc nghĩ bản thân đã không nhịn được mà nói tất cả sự thật ra rồi.
Có lần Tư Mã Lộc hỏi Lục Thiên Quân, tại sao cứ nhất định phải giấu giếm.
Nhưng anh chỉ bình thản đáp: - Tôi không muốn cô ấy phải lo lắng suy nghĩ, cũng không muốn cô ấy cảm thấy áp lực.