(37) Nếu như hiện giờ Lục Thiên Quân mà ở trước mặt, Tô Hy nhất định sẽ mắng anh một trận, vì cái tội không chịu quan tâm đến sức khỏe của bản thân.
Anh có biết là, anh như vậy cô sẽ xót xa lắm không? Tô Hy khẽ thở dài: - Tư Mã Lộc, nhờ anh giúp tôi chăm sóc Lục Thiên Quân một chút.
Anh ấy nhất định là chưa ăn gì rồi, bây giờ đặt đồ ăn khuya được không? Con người mà không ăn gì thì sao chịu nổi chứ? Anh ấy mà ngã bệnh là tôi tính sổ anh đó! Tư Mã Lộc nghe vậy, liền gật đầu lia lịa: - Đương nhiên rồi ạ, thiếu phu nhân cứ yên tâm.
Nhưng mà sao Tư Mã Lộc lại là người phải ăn "cẩu lương" chứ? Tô Hy quan tâm Lục Thiên Quân như vậy, sao không trực tiếp gọi điện đi.
Họp từ chiều tới giờ, anh ta cũng chưa ăn gì đây này, đã thế còn bị Tô Hy hăm doạ.
Thân làm trợ lí thật là khổ quá mà.
Sau khi tắt máy, Lục Thiên Quân mới cất tiếng chất vấn Tư Mã Lộc: - Cô ấy nói gì vậy? Đáng chết, cô không thèm gọi điện cho anh mà lại đi gọi điện cho Tư Mã Lộc, chẳng nhẽ cô giận anh tới mức đó sao? Cứ coi như chuyện theo dõi là anh sai, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc anh không quan tâm như vậy được.
Anh mới là chồng cô cơ mà.
Lục Thiên Quân vô cùng bất mãn! Tư Mã Lộc lập tức kể lại không thiếu một chi tiết nào, thậm chí anh ta còn có lòng tốt tâng bốc lên nhiều: - Thiếu phu nhân gọi điện hỏi thăm Lục tổng ạ.
Cô ấy sợ làm phiền tới anh, cho nên mới gọi cho tôi.
Cô ấy còn dặn dò tôi phải nhắc nhở anh ăn uống điều độ, không được làm việc quá sức.
Cô ấy còn nói là rất nhớ anh nữa.
Tóm lại là, thiếu phu nhân thật sự rất quan tâm lo lắng cho Lục tổng đó.
Lục Thiên Quân nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn Tư Mã Lộc.
Tô Hy phải rất giận anh mới đúng, sao có thể nói những lời như vậy chứ? Nhưng mà, sau khi nghe Tư Mã Lộc nói như vậy, tâm tình của anh cũng tốt lên rất nhiều.
Cô nhớ anh rồi sao? Vậy tại sao cô không trực tiếp gọi điện cho anh chứ? Cô có biết là, anh cũng rất nhớ cô không? Dù Tư Mã Lộc nói thật hay nói dối thì Lục Thiên Quân cũng kệ, anh chưa bao giờ gấp gáp như vậy, lập tức đứng dậy.
Tư Mã Lộc giật mình vì hành động của anh, nhưng lại nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của anh vang lên: - Dời cuộc gặp mặt đối tác vào ngày mai đi, tôi phải trở về nước.
Tư Mã Lộc sửng sốt, vội vã can ngăn: - Lục tổng, nhưng dự án đó...! - Chỉ là một dự án nhỏ, không quan trọng bằng cô ấy.
Ý của Lục Thiên Quân đã quyết, Tư Mã Lộc muốn quản cũng không nổi, đành lập tức đi sắp xếp mọi việc.
Nhưng dự án đó sao có thể nói là dự án nhỏ chứ, người có tình yêu đều lạ như vậy sao? Thật là khó hiểu mà, Lục Thiên Quân trước giờ chưa từng vì ai mà trì trệ công việc như vậy.
"Thôi kệ vậy, dù sao Lục tổng cũng nhiều tiền tiêu không hết, mất đi một dự án cũng chẳng là gì." Tư Mã Lộc khẽ thở dài.
Tô Hy và cả Lục Thiên Quân đều khó hiểu như nhau, nhưng như vậy thì mới hợp nhau được chứ! Quả là một cặp trời sinh mà.
...! Gần 1 giờ sáng, Tô Hy không sao chợp mắt nổi, cô cứ quay đi quay lại.
Không biết Lục Thiên Quân đã chịu ăn gì chưa, ở bên kia chắc là trời sáng rồi nhỉ? Mà sao cô lại phải lo lắng cho anh như vậy chứ, trong khi anh còn không thèm tin tưởng cô, cho người lén lút theo dõi cô.
Thôi bỏ đi, anh như nào thì kệ anh, cũng chẳng liên quan tới cô.
Tô Hy chùm chăn lại, cố gắng nhắm mắt vào đi ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, bên đầu giường đã xuất hiện một bóng dáng cao lớn đầy quen thuộc.
Mọi hành động của anh đều hết sức nhẹ nhàng, tránh việc đột ngột đánh thức cô.
Lục Thiên Quân ngồi xuống ngắm nhìn Tô Hy, mấy ngày không gặp, anh thực sự rất nhớ cô.
Được ngắm cô như vậy thật là tốt quá, bao nhiêu mệt mỏi trong anh đều đã tan biến cả.
Không kìm lòng được, Lục Thiên Quân liền giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Tô Hy.
Nhưng anh không nghĩ cô lại nhạy cảm như vậy, cái chạm của anh đã khiến cho cô tỉnh giấc.
Cô mơ màng mở mắt ra nhìn anh.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang gần sát mình, Tô Hy còn nghĩ là cô đang mơ nữa chứ.
Cô khẽ cười khúc khích rồi giơ tay lên chạm vào má anh, hành động ngây thơ như một đứa trẻ chưa tỉnh ngủ: - Í, mơ mà cũng chân thật quá.
Lục Thiên Quân hơi ngẩn người vì hành động trẻ con của Tô Hy, lại cảm thấy có lỗi vì anh đã vô tình đánh thức cô dậy rồi.
Thế là anh vẫn giữ nguyên tư thế, để mặc cho cô xoa xoa rồi bóp bóp khuôn mặt mình.
Chỉ cần cô vui là được.
- Nhưng mà anh thật quá đáng, anh không thể tin tưởng em một lần sao? Nếu anh muốn theo dõi em, anh có thể nói trước với em một câu mà.
Em sẽ không giận đâu.
Nếu như chỉ là mơ, Tô Hy muốn nói ra những lời thật lòng của mình.
Cô nói được một lúc rồi ngừng lại, nhìn Lục Thiên Quân.
Sau đó cô mới nói tiếp: - Em không thích im lặng, cũng không thích giấu giếm.
Có gì thì chúng ta cứ nói với nhau, không được sao? Lục Thiên Quân mỉm cười, anh hiểu cả rồi.
Tất cả là lỗi của anh, là anh khiến cho cô khó chịu, bất an.
May mà cô vẫn còn tha thứ cho anh, may mà anh đã kịp thời trở về bên cô, để nghe cô nói những lời này...! - Xin lỗi em, anh không nghĩ em lại khó chịu như vậy, là anh không quan tâm tới cảm xúc của em.
Bé ngốc, hãy để anh được bước vào thế giới của em, được không?.