Phòng khách Giang gia mọi người tấp nập chuẩn bị mâm cơm cúng tổ tiên đầu năm, Mục Vân tới lui tìm mãi mà không thấy cô con gái quý hoá của mình đâu. Bà nhíu mày đi lại hỏi Triệu Thần Huân vừa thắp hương xong. "Vợ con đâu rồi? Sao sớm giờ mẹ không thấy nó?" Triệu Thần Huân áo mũ chỉnh tề lễ phép cười đáp: "Vợ con tối qua hơi mệt nên ngủ trể xíu ạ." "Lý nào lại vậy! Tối qua mẹ dặn rồi không nghe còn nghịch tới khuya, bây giờ mùng 1 tết còn ườn ra đấy ngủ nướng! Mẹ đi gọi nó dậy!"1 Mục Vân càm ràm xắn tay áo lên hùng hổ đi lên tầng.
Triệu Thần Huân định ngăn bà lại nhưng liếc mắt thấy cũng đã 9 giờ hơn nên đành thôi. Mục Hy gần sáng mới được ngủ cơ hồ là "xong việc" liền lăn ra ngủ ngay nên nhất thời quên mất hôm nay không thể ngủ nướng. Cô đang vểnh mông ngủ đến ngon lành thì đâu bỗng dưng boong boong mấy tiếng như trời giáng làm giật mình tỉnh cả ngủ. "Gì! Gì đấy!" Mục Vân đứng ở đầu giường tay cầm cái nồi tay cầm cái mui múc canh cười hoà ái với cô.1 "Xin phép mời cô Mục tiểu Hy xuống nhà ăn sáng ạ, bây giờ sắp trưa rồi cô biết không hả!" Mục Hy nhăn nhó mặt mày đưa tay gãi cái đầu như tổ quạ của mình.
"Mẹ, người ta đang ngủ!" "Ngủ cái gì! Có đứa con gái nào như con không? Mùng 1 tết để chồng xuống phụ mẹ vợ còn mình thì vểnh mông ngủ trong phòng!" Nhắc tới Triệu Thần Huân là Mục Hy ức không thể nói được, cô mềm oặt nằm ra giường lầu bầu. "Con đang phát huy truyền thống tốt đẹp của gia đình mình mà, mẹ còn mắng con." Mục Vân bị lí lẽ của cô chọc cho tức cười, bà giơ cái mui trong tay lên nện thẳng vào mông cô mắng. "Đó là đặc quyền của mẹ, còn con bây giờ ngoan ngoãn thay đồ rồi xuống tầng ăn sáng nếu không con đổi tên mình thành Giang Hy đi!" "Úi, mẹ...!Mẹ không nói lí lẽ!".
Truyện Mạt Thế Lúc bé mẹ cứ doạ cô theo họ ba sau này phải thức khuya dậy sớm để đến công ty cho nên cô chết sống vẫn lấy họ mẹ cho dù baba thân yêu năn nỉ cũng mặc kệ. Giờ cô bao nhiêu tuổi rồi mà bà vẫn lấy cái này ra doạ cô không biết! "Mẹ không nói lí đấy! Con nhanh cái chân lên bằng không thì cuốn gói về nhà mình mà ngủ, con gái con lứa lười nhớt thây." Trước khi đi Mục Vân còn lườm một cái uy hiếp cô, Mục Hy xoa xoa mông nghiến răng ken két. Triệu Thần Huân chết tiệt đều tại anh thấy sắc nổi lòng tham nên giờ hại cô bị mẹ mắng ngay ngày đầu năm.1 Mục Hy dùng tốc độ hoả tiễn để rửa mặt rồi lao thẳng xuống tầng, Triệu Thần Huân đang đứng ngắm cây mai Giang Trầm trang trí tối qua âm thầm chê bai trong lòng thấy cô đi đến anh mỉm cười dang hai tay ra. "Em dậy rồi hả?" Nào biết Mục Hy hung hăng chạy đến nhảy lên tóm hai vai anh lắc thật mạnh. "Anh là tên hỗn đản hại em bị mẹ mắng, còn bị đánh vào mông nữa đó! Đau chết em có biết không hả?" Triệu Thần Huân bị cô lây đứng có chút không vững liền bật cười tay ôm eo cô lần xuống dưới một chút sờ sờ, dịu dàng nói: "Anh sai rồi, là chỗ này đau sao? Anh xoa xoa sẽ hết đau." Mục Hy đang nổi lửa lại bị anh hết sờ rồi xoa lập tức xấu hổ đến mức dậm chân vùng vẫy thoát khỏi tay anh. "Anh! Đừng có sờ loạn!" Nhìn hai má cô đỏ ửng, Triệu Thần Huân vui vẻ bật ha hả. Hai người ở lại Giang gia ăn sáng xong liền lên đường đi về Triệu gia, trên xe Mục Hy vui vẻ mở bao lì xì ra đếm đếm tiền. "Anh trai em keo kiệt như vậy lì xì có mỗi 1 triệu." Triệu Thần Huân nghiêng đầu nhìn cô nảy giờ không khỏi lên tiếng trêu chọc, Mục Hy sắp gọn lại tiền bỏ vào một túi thơm màu đỏ thêu hoa sen bĩu môi nói: "Lì xì đầu năm là để lấy lộc cần gì so đo nhiều ít, quan trọng là tấm lòng người cho và lời chúc của người nhận."
Triệu Thần Huân gật gật đầu, nói: "Em nói cũng đúng, vậy xem ra tiền riêng của anh vốn muốn lì xì giao cho em quản chắc anh phải cân nhắc lại quá." Mục Hy đem túi thơm bỏ vào túi xách nghe thế liền ngẩng đầu lên hai mắt sáng rỡ lập tức sáp lại gần anh. "Ờm, làm vợ chồng cần gì đắn đo quá nhiều.
Anh lo toan việc ngoài còn gia đình và tiền bạc cứ giao cho em là được!" Triệu Thần Huân phì cười đưa tay véo má cô một cái, đáp: "Chỉ giỏi dẻo miệng." Nói rồi anh móc bóp ra đem hết thẻ giao cho cô chính mình chỉ chừa lại một cái, nói: "Vậy sau này nhờ em quán xuyến gia đình nhé." Mục Hy cười tít mắt không khách khí thu hết thẻ vào tay mình. "Vâng, chúc anh một năm làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình." Nói rồi cô vui đến ngã đầu lên vai anh thích thú ngắm nhìn mấy cái thẻ ngân hàng trên tay mình. Triệu Thần Huân cười cười một tay đem cô ôm vào lòng mặc cho cô đùa nghịch nửa gia tài của mình trên tay. Lần này bọn họ cũng không về nhà chính Triệu gia mà đi thẳng đến Ninh Gia Tự, là một ngôi chùa do Triệu gia quyên góp xây lên và cũng là nơi gửi gắm tro cốt tổ tiên Triệu gia. Lúc Triệu Thần Huân và Mục Hy đến nơi thì đã gần trưa, trước cửa đã có một vị hoà thượng trẻ tuổi chờ sẵn. "Hai vị thí chủ, Triệu lão gia đang thắp hương ở chính điện mời nhị vị theo bần tăng." Triệu Thần Huân nhẹ gật đầu nắm tay Mục Hy bước theo sau vị hoà thượng. Phải nói đây là lần đầu tiên kể từ khi sống lại Mục Hy mới đi đến nơi linh thiêng như chùa chiềng, ở thời khắc này hơn bao giờ hết cô vô cùng tin phật.
Dọc theo đường đến chính điện là những tượng phật uy nghiêm, xung quanh lượn lờ hương khói, gió mát lây lây từng hồi.
Thật sự khiến cho tâm can bình yên lạ thường. "Em sao thế?" Đang bước đi Triệu Thần Huân cảm nhận được Mục Hy thất thần nên cúi đầu nhỏ giọng hỏi. Mục Hy lấy lại tinh thần khẽ mỉm cười nắm tay anh chặt hơn, lắc đầu tỏ ý cô không sao.
Nhưng tia nhàn nhạt mông lung trong đáy mắt cô vẫn không qua khỏi mắt anh. Triệu Thần Huân không có truy hỏi chỉ nhẹ xoa bàn tay nhỏ của cô trấn an. Đến cửa chính điện vị hoà thượng kia liền rời đi chỉ còn Triệu Thần Huân và Mục Hy tự mình bước vào. Hai người tháo giày chậm rãi bước vào trong liền thấy Triệu lão gia quỳ ở trước phía, sau là Triệu Thần Dật, Lâm Huyên và Triệu Hoành cũng đang quỳ. Không gian yên tĩnh linh thiêng chỉ có tiếng gõ mõ tụng kinh của sư thầy, Triệu Thần Huân nắm tay Mục Hy đi đến cũng chậm rãi quỳ xuống chắp tay. Mục Hy theo anh quỳ xuống ngước mắt lên nhìn đức Phật trên cao cô khẽ nhắm mắt chắp tay nguyện cầu. "Mong người phù hộ những người con yêu thương đời này bình an vui vẻ.".