Cô rời khỏi quán cà phê, trở về khu trung tâm để thay đồ sau đấy lựa đại vài món rồi cô xách túi trở về nhà như thường. Trên đường trở về cô đã suy nghĩ rất nhiều đến chuyện của bà Đường và cậu Lạc đó.
Thật sự nếu khách quan nhìn thì cô có thể cảm nhận được rằng cậu ta rất ghét việc bước chân vào con đường này, việc cậu ta yêu bạn gái mình rất nhiều là điều cũng không thể chối bỏ. Nhưng thật tâm cô cũng không thể chấp nhận được việc cậu ta đã làm.
Cô biết áp lực và những khó khăn của cậu ta đã phải trải qua, làm sao có thể đứng yên nhìn người mình yêu ngày một yếu và rời xa khỏi vòng tay mình? Nhưng chung quy vẫn là cách kiếm tiền này thật sự không đáng một chút nào. Cô đã nói hết những gì có thể nói và suy nghĩ của riêng mình rồi.
Chuyện còn lại phải phụ thuộc vào quyết định của cậu ta thôi.
Chỉ cần cậu ta muốn quay đầu cô sẽ thật tâm dốc toàn lực để hỗ trợ. Cô sẽ đưa hai người họ qua Mỹ để có một cuộc sống mới.
Họ sẽ có một khoản tiền và cô sẽ lo lót phần chữa bệnh cho cô gái ấy.
Nếu muốn sống hạnh phúc và thoát khỏi vũng bùn này thì họ phải đi thật xa, cách thật xa khỏi nơi này.
Để đến khi mọi chuyện vỡ lỡ thì sẽ không ai tìm thấy họ, không ai làm hại họ được nữa. Dù bàn tính là như vậy nhưng trước tiên vẫn cần anh ta đồng ý và làm theo lời của cô.
Anh ta nên làm càng nhanh càng tốt, để lâu sẽ càng bất lợi thôi. Mọi quyết định là nằm trong tay anh đấy.
Lạc Phong Đạc! … “Khụ khụ… Anh về rồi sao Đạc?” Cô gái yếu đuối, dáng người nhỏ bé từ trong phòng bếp bước ra.
Vì mùi khói mà làm cho cô ho sặc sụa, đứng cũng không vững.
Anh nở một nụ cười thật tươi, tiến lên đỡ lấy cô ngồi xuống ghế. “Tư Nhiên! Em mệt thì nghỉ đi đừng cố quá sức, để về anh làm cho.” Rót lấy một cốc nước ấm để vào lòng bàn tay của cô.
Anh xoa đầu mà cưng chiều cô.
Cô gái tên Tư Nhiên đơn thuần mỉm cười hạnh phúc, kéo tay anh để anh ngồi xuống bên cạnh mình. “Em không mệt, không phải bác sĩ bảo cũng nên vận động nhẹ nhàng sao? Anh mà cứ bắt em nằm trên giường ăn với ngủ hoài chắc em sẽ thành con lợn mất.” “Hahaa… em nhìn em xem gầy nhơ xương, chỗ nào thành con lợn chứ?” Cuộc trò chuyện đơn giản, đầy sự hạnh phúc của cô và anh.
Sau đấy chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc, cùng nhau dọn dẹp nhà cửa và xem bộ phim yêu thích của cô. Mặc kệ dòng đời đẩy đưa họ vẫn cứ bình dị qua ngày. Nếu cuộc đời có thể ưu đãi họ một chút, để họ sống bình yên như những cặp đôi khác thì thật tốt. Cô không bị ba mẹ bán đi trong khi thân mang bệnh tật.
Anh cũng không phải bán hết tất cả để chuộc cô, sau đấy lại đâm đầu tìm mọi cách kiếm tiền thì thật tốt.
Nếu anh có ăn có học đàng hoàng, có tài năng kiếm thật nhiều tiền thì tốt biết mấy.
Như vậy anh có thể chữa bệnh cho cô mà không phải làm cái nghề mà người khác kinh tởm.
Nếu anh có cha có mẹ thì thật tốt, như vậy chắc anh sẽ hạnh phúc lắm, có thể nếm trải cảm giác yêu thương mà cha mẹ bao bọc. Nhưng trên đời làm sao có nếu chứ? Cuộc sống khắc nghiệt, nó lại càng khắc nghiệt với những người nghèo khổ như anh. Anh nên làm thế nào mới phải đây? Nên tiếp tục cuộc sống hèn mọn như bây giờ hay thử đánh liều tin một cô gái mới gặp?
Chuyện này khiến một người có sẵn tính nhút nhát như anh thật không biết nên làm sao cả. … “Chị!” Chết tiệt! Hồi nãy cô bước chân trái vào cửa trước sao? Chỉ muốn sống yên thôi mà cuộc đời khó thật.
Thu bớt lại vẻ mặt khó ở của mình, cô hoà nhã bước vào nở nụ cười miễn cưỡng. “Băng Na.” “Chị mới đi đâu về vậy?” Cô ta xinh đẹp cười nói vui vẻ bước qua chỗ cô.
Thân thiện mà kéo lấy cánh tay cô thể hiện tình chị em tình thâm. “Chị mới đi mua sắm ít đồ thôi.” Cô không mặn không nhạt đáp, cố giữ khoảng cách với cô ta. “Ồ! Vậy sao, trùng hợp thật em và anh Trác cũng tính bây giờ đi mua đồ này.
Vậy mà ba người chúng ta lại có tâm linh tương thông, đi mua sắm cùng ngày.” “Á chết.
Em xin lỗi, chị sẽ không để ý chứ?” Ôi, tâm linh tương thông có thể sử dụng trong hoàn cảnh này sao? “Tất nhiên là không.
Chị còn mừng cho em nữa đó.” “Vậy em nhanh đi đi.
Đừng để anh ấy chờ.” Cô kéo tay cô ta ra, giãn rộng khoảng cách giữa hai người.
Vui vẻ hết cỡ mà vẫy tay thân thiện chào tạm biệt. Thấy Bối Hi hờ hững mà còn vui vẻ như vậy khiến cho cô ta khó chịu trong lòng không thôi.
Thật là vô lí! Ả ta yêu anh Trác như vậy mà thấy cô bây giờ cùng anh là một đôi mà không nổi điên sao? Như vậy kế hoạch nhỏ của cô ta thì phải làm sao bây giờ? “Hai đứa đứng đây làm gì?” “Cha…” Ông Triệu từ trong nhà đi ra, ông cau mày khó chịu nhìn cô.
Không phải Bối Hi nó lại gây khó dễ cho Băng Na đấy chứ? Hay nó vẫn chưa bỏ được mối tình cảm kia? Băng Na đã xin ông đi chơi cùng Vỹ Trác nên ông biết hai đứa nó có hẹn.
Vậy còn Bối Hi nó đứng đây làm gì chắc chắn chỉ có một điều có thể lí giải.
Tích trữ cơn thịnh nộ, ông chưa kịp giải phóng thì đã nghe thấy giọng cô lên tiếng. “Con đang nói em đi nhanh không kẻo Vỹ Trác đợi thì không hay.” “Em mặc vầy là đẹp rồi, đi chơi vui vẻ nhé có gì cứ alo cho chị ở nhà lo cho.” “Bye bye.” Cô ra vẻ thân thiện cười đùa nói với cô ta.
Không kéo thêm thời gian cô nhanh chóng tạm biệt Băng Na và nói lời chào đến ông Triệu xong chạy tõn lên lầu, bỏ mặc hai người đứng đó với khuôn mặt méo mó đến biến dạng..