Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

45: Nhà gỗ


trước sau

"Trường sinh bất lão quả thật là hấp dẫn trí mạng." Thích Miên lấy ra một hồ sơ, trên hồ sơ có ghi vài tên, đều là nhân vật thượng lưu hay có tên tuổi trước mạt thế, hơn nữa theo hồ sơ căn cứ thì mấy tên này chỉ là người đầu tư bên ngoài, thậm chí không tiếp xúc đến nghiên cứu bên trong.

Khi người giàu có hay có quyền thế vô song, du͙ƈ vọиɠ sống sót cũng càng mãnh liệt hơn, tự cổ chí kim đều là như thế.

Thích Miên đem mấy hồ sơ này thiêu hủy, lại cầm tư liệu tiếp theo, lần này tựa hồ là một quyển ký lục thí nghiệm, lấy từ hai phòng thí nghiệm bên dưới, bên trong chẳng những có ký lục thực nghiệm, còn có kẹp một tờ giấy, thoạt nhìn là xé xuống từ đâu đó, nội dung trên đó là mã hóa hàng rào đơn giản che dấu một phần nhật ký.

Tất cả ai làm thí nghiệm đều có mong muốn câu được cá.
Ngày 13. Thực nghiệm thể chết ngay sau khi phản ứng bất lợi xuất hiện, tháng này lại xem như vô ích, sắp mở hợp, không biết có thể báo cáo cái gì, hy vọng giáo sư không đuổi việc. Trời ơi, vì sao không làm tôi may mắn hơn một chút.

Ngày 17. Tốn công vô ích again.

Ngày 28. Cmn.

......

Ngày 4. Giáo sư nói phát hiện ra được một loài mới, nơi phát ra không biết, trình độ kết cấu gien vô cùng phức tạp, trước đây chưa từng gặp qua, ông nói chắc chắn có trợ giúp cho hạng mục. Mình đã nghe qua không biết bao nhiêu lần! Thật hối hận vào cái tổ hạng mục này, có lẽ nên suy xét đi tìm việc chỗ khác.

Ngày 19. Giống như có điểm không giống trước......

Ngày 2. Chúng ta thành công!! Gien loài này thật quá mạnh mẽ, mình chưa từng thấy qua thanh phản ứng biểu thị gien hoàn mỹ đến như vậy! Chúng ta ngày mai đã có thể cấy vào phôi thai! Hy vọng có thể như mong đợi, cầu xin thần linh phù hộ chúng ta.
......

Quái vật! Chúng ta dưỡng ra quái vật! Bọn họ muốn nổ hết toàn bộ viện nghiên cứu để gϊếŧ chết chúng, nhưng mình biết chuyện không có khả năng! Chúng nó có tính thích ứng rất mạnh, bọn chúng sẽ rất mau mang đến tai nạn cho toàn thế giới!

Chúa ơi, cứu cứu tôi! Tôi không muốn thành người xấu.

...

Sau đó là máu bắn tung tóe. Nhìn ra được trước khi chết người này có bao nhiêu tuyệt vọng.

Thích Miên lâm vào suy nghĩ, cô vẫn cảm thấy có chỗ nói không thông.

Giả thiết bọn họ tạo thành quái vật chân chính khởi điểm của mạt thế, vì sao cuối cùng phạm vi bùng nổ là toàn thế giới mà không phải là từ viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam. Vì sao phương thức truyền bá ban đầu là mẫu loại tự bạo rồi sinh ra bào tử chứ không phải quái vật thoát ra cắn gϊếŧ làm cảm nhiễm, rốt cuộc trước mạt thế truyền thông các loại phát triển như vậy đều hoàn toàn không có tin tức gì về quái vật.
Còn có Hồng Dạ, chuyện này vô pháp giải thích Hồng Dạ xuất hiện. Hồng Dạ giống như là một tín hiệu.

Lại có lẽ......

Thích Miên nhìn nhật ký viết, "giống loài mới" không biết nơi phát ra.

Có lẽ...... Căn bản không phải bọn họ hợp thành ra quái vật.

Mà loại "giống loài mới" này, cuối cùng đều sẽ biến thành quái vật.

Bọn họ chỉ là phát hiện loại "giống loài mới" này, dung hợp gien, gia tăng tốc độ tăng trưởng của quái vật, cho nên dị chủng xuất hiện đầu tiên ở viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam.

Thích Miên nâng hàm dưới, nhẹ nhàng điểm điểm hồ sơ, chém đinh chặt sắt: "Nếu còn có phòng thí nghiệm ở tầng cao hơn, em nhất định phải đi xem sau lưng rốt cuộc là cái gì."

Trước mạt thế đã có thể làm tới tình trạng này, ngay cả công an thanh tra cũng giấu đi được... Vậy thế lực sau lưng nhất định rắc rối khó gỡ, hơn nữa lại kéo dài tận đến sau mạt thế.
Bởi vì đời trước viện nghiên cứu khoa học nỗ lực rất nhiều, ý tưởng mình tìm kiếm chân tướng xuất hiện của dị chủng và Hồng Dạ, vẫn không tiếp cận đến gần như tình hình cô vừa biết đến.

Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam có thể là viện nghiên cứu đầu tiên phát hiện ra giống loài mới này, thậm chí có thể là viện nghiên cứu duy nhất, cho nên chỉ cần che giấu những phòng thí nghiệm này thì sẽ không ai biết đến nơi này, càng không thể nào tìm được nơi dị chủng xuất hiện.

Mạt thế và những người này chắn chắn không thoát khỏi có liên quan đến nhau, muốn sống sót tất nhiên là muốn sống mà không có lo lắng. Vô luận là đời trước hay đời này, cô Thích Miên sẽ chủ động xuất kích, tuyệt đối không để nước chảy bèo trôi.

"Anh sẽ đi với em." Giang Hành Chu nói, "Em đi đâu anh cũng sẽ cùng với em."
Thích Miên buông tờ ký lục xuống, cầm phần hồ sơ cuối cùng lên, mới xem một hàng đã "wow" ra tiếng.

Giang Hành Chu nghe thấy Dưa Dưa đột nhiên hướng tới góc tường không một bóng người kêu to lên, ồn ào đến chịu không nổi.

Làm cái gì?

Anh nhíu mày tới trước lò sưởi, nhấc Dưa Dưa lên, nghe Thích Miên wow một tiếng, thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

Thích Miên phất phất hồ sơ trong tay, tấm tắc nói: "Thằng nhỏ không phải thực nghiệm thể."

Giang Hành Chu nghĩ đến chuyện ban ngày, sắc mặt tối sầm lại.

Thích Miên hiển nhiên hiểu được vẻ mặt của anh, ôm bụng cười to, cười đủ rồi mới giải thích: "Đây là hồ sơ thực nghiệm của đứa nhỏ, nó tên Lý Tích, xác thật là bị tiêm một mũi, nhưng mũi đó là thuốc mê, cho nên nó ngủ đi. Còn không nói làm thực nghiệm gì trên cơ thể của nó, quái vật đã tràn ngập toàn bộ viện nghiên cứu."
"Ban đầu em hoài nghi nó sẽ trưởng thành vua dị chủng, nhưng nếu Lý Tâm Tâm đã trở thành vua dị chủng, cùng một khu vực không có khả năng thức tỉnh hai cái, cho nên nó chỉ có thể là dị năng giả. Hơn nữa loại dị năng này em chưa từng nghe qua, sẽ bị thây ma, dị chủng làm ngơ, thậm chí còn có thể nghe hiểu được ý nghĩ của dị chủng."

"Nó lúc ấy không hiểu được ý nghĩ của Lý Dân Quý bởi vì Lý Dân Quý còn chưa là dị chủng chân chính. Chúng ta bị Lý Dân Quý phát hiện là vị dị năng của nó trên thực tế khởi xướng tiến công với hắn."

"Nhưng chuyện này cũng thuyết minh viện nghiên cứu còn chưa thể hợp thành việc giữ lại ý thức nhân loại, hình thái giống hệt con người trong cơ thể dị chủng, Lý Tâm Tâm và Lý Dân Quý đều có đặc thù khác thường."

"Chậc." Thích Miên cuối cùng tổng kết, "Thằng nhỏ không phải thực nghiệm thể dung hợp dị chủng, thể chất sẽ không khác bình thường, bên ngoài trời băng tuyết như vậy khả năng sẽ chết nha, anh có muốn tha nó không."
Giang Hành Chu lạnh mặt không nói chuyện, trong phòng trong chốc lát thật an tĩnh.

Đúng lúc vào lúc này, không biết ngoài cửa sổ Vương Binh nói gì đó với đứa nhỏ, cậu bé ách giọng, bức xúc: "Lão đây càng muốn nói! Đồ khốn kiếp! Đối xử với ta đây như vậy, còn không phải là không được sao, sợ cái cây búa chứ sợ gì! Chó cắn Lữ Động Tân, ta có lòng hảo tâm, lại đối với lão lòng lang dạ thú, ta, mẹ kiếp, ĐM mày!"

Thích Miên bị cười đến ngốc, Giang Hành Chu sắc mặt càng đen, toàn bộ nhà gỗ chấn động lên, cậu nhỏ không nghĩ tới như vậy cũng bị nghe thấy, càng bị treo cao hơn nữa, sợ tới mức kêu ngao ngao: "Em sai rồi! Ba ơi, con sai rồi, ô ô ô, ba thả con ra! Con quỳ xuống lạy ba!"

Thích Miên hết sức vui vẻ, cửa sổ thông ra bên ngoài đột nhiên bạch bạch đóng lại, ánh nến bị tắt hơn phân nửa, chỉ còn một cây.
Trong ánh sáng mờ nhạt, Giang Hành Chu bỗng nhiên cúi đầu, tay ấn lên vai Thích Miên, đẩy cô lên tấm thảm mềm mại, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, nước da cô gái trắng nõn như ngọc.

Giang Hành Chu nghiến răng nghiến lợi: "Anh có được hay không phải thử qua mới biết được!"

Thích Miên ngẩn ra, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt đong đưa, thanh âm vừa dịu dàng vừa mềm mại, như đang khiêu khích câu dẫn: " Vậy thì, anh Hành Chu của em..."

Cổ cô rướn lên, áp vào tai anh, thở ra một hơi ấm áp: "Lần đầu tiên của anh, anh muốn ở trên, hay ở dưới?"

Giang Hành Chu: "......"

Ánh nến cũng không che giấu được gương mặt anh đỏ bừng, Thích Miên bật cười, không khí thật triền miên ái muội, cô ngửa đầu lên muốn hôn anh.

Đúng ngay lúc này, Dưa Dưa đột nhiên rít lên một tiếng thét chói tai, từ miệng phun ra một luồng dịch hỏa tràn về hướng góc trống nó vẫn luôn nhìn chăm chú.
Đây là căn nhà bằng gỗ, bị nó phun như vậy, lửa lập tức lan ra ngay. Nếu không phải Giang Hành Chu phản ứng thật nhanh dùng đám cây cối mọc hoang dập tắt ngọn lửa, ngôi nhà đã bị thiêu rụi trong nháy mắt.

Mặc cho ai ở thời điểm này bị đều sẽ nổi điên, Giang Hành Chu mặt đen thui đi đến chỗ Dưa Dưa, định ném nó ra khỏi nhà, lại thấy một ít tàn hỏa bắn lên, dừng trong không gian, lại không xuyên qua không khí mà nhanh chóng lan tràn ra trong không trung.

Lửa lan tràn ra, trong góc tường vốn dĩ trong suốt trồi lên một con quạ đen dị chủng!

Con quạ đen này vẫn luôn ở trong phòng, không biết nhìn họ đã bao lâu!

Đôi cánh con quạ bị cháy xém nhưng nó dường như không hề bị đau, chờ tới khi lửa đốt tới cổ, nó mới vươn nửa cánh còn lại, bay lên, lại bị đập vào cánh cửa sổ bị đóng kín.
Giang Hành Chu và Thích Miên sắc mặt đại biến, hai người đồng thời ra tay, con quạ bị xé xác kéo trên mặt đất, trúc đao bay vụt qua xuyên vào cơ thể, lực lượng phân giải tiêu biến toàn bộ da thịt nó.

Nhưng đầu nó lại dường như được bảo vệ bởi một thứ gì đó, vẫn còn tồn tại sau dị năng phân giải. Da lông bị tan thành bột phấn vụn, lộ ra thiết bị điện tử bên trong, đôi mắt màu đen là camera, phía sau là một bảng điện tử, trên bảng còn một cái đèn đỏ nhỏ vẫn nhấp nháy, hiển nhiên vẫn còn đang truyền tín hiệu.

Thích Miên biến sắc, bàn tay đập xuống chụp nát camera, camera phát ra thanh âm lạp tạp, bảng điện đã bị đập náy, nhưng đèn đỏ lại vẫn còn cố chấp sáng lập lòe.

Thích Miên: "Ai?!"

Là ai, là ai đang nhìn họ?

Hiện tại tín hiệu điện từ đã hoàn toàn biến mất, vì sao vẫn còn có thể sử dụng camera?!
Camera kia vẫn phát thanh âm lạp tạp không ngừng, bỗng nhiên xuất hiện một giọng đàn ông mơ hồ, đối phương dường như nghe được lời Thích Miên, giọng nói mang theo tia quỷ quyệt: "Đúng —— tôi đang nhìn các người."

Giang Hành Chu đột nhiên phất tay, sức mạnh phân giải ập sang, camera kia lại không chút sứt mẻ.

"Tôi biết ngay căn cứ Lĩnh Nam không ngăn được cậu, không hổ là con trai Giang Thừa."

"Giang Hành Chu, mẹ cậu ở trong tay tôi. Cậu rất hận bà ta đi, cho nên tôi cố ý chuẩn bị cho cậu một phần tư liệu thực nghiệm, cậu đọc được chưa? Vui vẻ không?"

"Bà ấy thật ưu tú nha, một thực nghiệm thể xuất sắc như thế. Đương nhiên nếu là cậu hay cha cậu, chắc chắn sẽ càng ưu tú hơn. Gien các người thích hợp nhất cho thực nghiệm của tôi."

"Cha cậu vứt bỏ cậu, có phải cậu cho rằng như vậy? Nhưng ông ta bởi vì cậu mới đi, ông ta thật đáng thương, muốn cứu mẹ con các người, cuối cùng tới mạng cũng không còn, mệt tôi còn tưởng ông ta có thể tồn tại trở về, tồn tại để chết trên tay tôi."
"Cậu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Đến đây đi, mang theo thanh đao kia, tôi ở căn cứ đế đô chờ cậu."

"Tới đây, tôi nói cho cậu biết toàn bộ."

Đôi mắt Giang Hành Chu đỏ bừng, lực lượng phân giải không thể hủy diệt cái camera này, quanh thân cành cây mãnh liệt mọc nhanh, trong nháy mắt đập tan camera, nhưng thanh âm kia vẫn một lần nữa công kích khắp nơi——

"Không hổ là con trai Giang Thừa... Mẹ cậu trong tay tôi, cậu rất hận bà ta đi..."

"Ông ta thật đáng thương, tưởng cứu hai mẹ con các người, cuối cùng mạng cũng không còn...... Sống để chết dưới tay tôi."

"...... Tôi ở căn cứ đế đô chờ cậu. Cậu tới, tôi sẽ nói cho cậu biết toàn bộ."

Thanh âm như đã được ghi âm rõ ràng, một lần lại một lần phát ra, bị cành cây đập tan nhiều lần, cuối cùng còn lại tiếng vang mơ hồ cho đến khi tắt hẳn.
Giang Hành Chu cảm xúc kích động, bộc phát ra dị năng cường đại, cành cây hoàn toàn nghiền nát camera, ngay cả nhà gỗ cũng bởi vì cảm xúc anh kích động mà vặn vẹo biến hình, điên cuồng nở ra rất nhiều hoa văn, đóa hoa nhỏ ở chỗ móc quần áo cũng bị nghiền thành bùn.

Thích Miên nhìn những nhánh cây khô vừa xuất hiện, hoa văn phức tạp lại quen thuộc làm mắt thật đau.

Đời trước trước khi cô chết, cái đau đớn khi bị hoa văn sắc lạnh này xuyên thủng dường như quay trở lại lồng ngực, khiến Thích Miên choáng váng, hầu như không thở được.

"Chu ca......"

Giọng cô đặc nghẹt, "Đây là dị năng mới của anh, dáng vẻ thật sự như vậy sao?"

Đôi mắt đỏ bừng ngẩng lên nhìn Thích Miên, như nhận ra được cô đang sợ hãi, Giang Hành Chu nhắm mắt lại cố sức áp chế cảm xúc mình xuống, nói chậm rãi: "Đúng vậy."
Anh cảm thấy giọng mình không đủ nhu hòa, vội hít sâu một hơi, trấn định nhà gỗ trở về nguyên dạng, đi qua muốn ôm lấy Thích Miên: "Không sợ, người này là hướng tới anh, anh sẽ bảo hộ em."

Thích Miên lại né tránh anh ôm ấp, thanh âm nghẹn ngào: "Anh có biết hoa văn này......"

Hoa văn của mỗi người đều là riêng biệt, tỷ như trước khi biến dị của Lý Dân Quý là cành khô mang theo vỏ cây nâu vàng, mà La Minh dị năng hệ mộc lại có màu xanh lục rực rỡ khiến người nhìn cảm thấy tràn đầy hy vọng và sinh lực.

Cho dù là kế thừa cũng sẽ căn cứ vào gien của từng cá nhân mà xuất hiện thay đổi cho phù hợp.

Mà dị năng hệ mộc của Giang Hành Chu lại là đường nét hoa văn màu đỏ đen như lưỡi dao sắc lạnh, cô vô cùng ấn tượng.

Bởi vì vua dị chủng với dị năng này, đã gϊếŧ chết cô.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây