Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

24: Chương 24


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cố Lưu Tích không hiểu mình bị sao nữa, nhìn Lâm Việt, tâm tình dịu xuống, nói: "Ta hiểu, ta vốn định đi Lâm phủ tìm huynh, nhưng huynh đã đến rồi, vừa vặn ta có một số việc muốn nói với huynh."

"Chuyện gì?"
"Tiểu viện Thái Hồ này, có lẽ ta sẽ không ở nữa, bởi vậy muốn nói với huynh một tiếng, cũng cám ơn huynh đã quan tâm khi ta mới tới Tô Châu." Thật lòng, Cố Lưu Tích rất cảm kích Lâm Việt, giọng nói cũng bày ra rất nhiều chân thành.
Lâm Việt lại hoảng hốt trong lòng, khẩn trương nói: "Không ở nữa? Muội muốn về sao ? Nhị sư huynh của muội đã tìm được sao? Đêm đó..." Lâm Việt nhớ đến cái gì, đột nhiên ngậm miệng.
Cố Lưu Tích nhỏ giọng nói: "Huynh cũng biết đêm đó là Nhị sư huynh của ta, đúng không?"
Thần sắc Lâm Việt có chút phức tạp, gật đầu: "Muội muốn về là bởi vì việc này sao?"
Cố Lưu Tích lắc đầu: "Ta cũng không định trở về, chỉ là không muốn lại làm phiền huynh nữa thôi. Ta biết viện này thật ra là của nhà huynh, cảm tạ huynh đã lo nghĩ cho ta, cũng cảm tạ huynh đã không nói ra chuyện của Nhị sư huynh."
Mặt Lâm Việt hơi đỏ lên, lắp bắp nói: "Ta không phải cố ý lừa gạt muội, ta không có gì ý xấu đâu. Chẳng qua cảm thấy như vậy thì sẽ ổn hơn."
"Ta biết, ta không trách huynh."
"Vậy vì sao muội muốn chuyển đi, ở lại đây không tốt sao?"
Cố Lưu Tích hơi khó xử, nàng chuyển đi cũng không phải vì viện này là của nhà Lâm Việt, cũng không phải vì hắn gạt nàng, chẳng qua là tình cảm trong này nàng không cách nào tiếp nhận thôi. Nhưng người ta chưa có mở miệng khẳng định, nàng cũng không tiện tự đa tình trực tiếp nói rõ, mà cũng chẳng tìm được cái cớ gì khác cả.
Đúng vào lúc này, một nữ tử áo tím bỗng đi vào viện, thấy thế làm Cố Lưu Tích khẽ giật mình.
"Cố cô nương."
"Tử Hi, sao cô lại tới đây?"
"Chủ tử nói một mình cô nương sợ là có nhiều bất tiện, nên mới kêu ta tới hỗ trợ." Nói rồi, liếc mắt nhìn Lâm Việt.
Lâm Việt khẽ sững sờ, đây không phải là tùy tùng đi theo Văn Mặc Huyền lần trước sao?
Tử Hi nghi hoặc nhìn Lâm Việt, rồi nói với Lâm Việt: "Chủ tử nhà ta sức khỏe không tốt, trùng hợp Cố cô nương có thể giúp nàng đỡ hơn chút ít. Hơn nữa chủ tử cùng Cố cô nương tình cảm thâm hậu, Cố cô nương qua lại Tô phủ sẽ có nhiều bất tiện, bởi thế chủ tử mới cố ý mời Cố cô nương đến ở biệt uyển của Tô phủ. Biết được lúc trước Lâm thiếu gia đã giúp đỡ nhiều, chủ tử đặc biệt sai ta nói lời cảm ơn với Lâm thiếu gia."
Lâm Việt há to miệng, thực sự không biết nên nói gì. Hắn vốn không có lập trường giữ Cố Lưu Tích lại, hơn nữa người ta còn nói đến hợp tình hợp lý, mình cũng không thể phản bác. Chỉ là thay Lưu Tích giải thích với hắn, việc này khiến hắn cảm thấy chủ tử nhà nàng hệt như là người một nhà của Cố Lưu Tích vậy. Dừng một lát, Lâm Việt mới miễn cưỡng nói: "Thì ra là thế, nhưng ta và Lưu Tích cũng là bằng hữu, giúp nàng vốn là chuyện phải làm, không cần nói lời cảm tạ."
Tử Hi nhìn nhìn Cố Lưu Tích: "Đồ đạc của Cố cô nương đã thu xếp xong chưa?"
"Còn chưa đâu, nhưng ta chỉ có vài bộ quần áo, rất nhanh sẽ xong." Nói rồi nàng nhìn qua Lâm Việt.
Lâm Việt cười đến gượng gạo: "Lưu Tích, viện này ta sẽ giữ lại cho muội, nếu muội cần lúc nào cũng có thể về ở. Nhưng mà, muội ở lại Tây Uyển của Tô phủ, thì ta có thể đi tìm muội không?"
Cố Lưu Tích khẽ buông ánh mắt, rồi lập tức cười đến xán lạn: "Tất nhiên là được, huynh và Tiết đại ca là người ta quen biết đầu tiên từ khi đến Tô Châu, lại giúp ta rất nhiều. Đối với ta mà nói, hai người đều như là huynh trưởng vậy, ngẫu nhiên tụ họp cùng huynh và Tiết đại ca, đương nhiên là rất vui vẻ."
Lâm Việt bị nụ cười của nàng làm cho váng đầu, mà lời của nàng lại khiến lòng hắn mất mát vô cùng. Đến cùng, nàng cũng chưa từng nghĩ tới hướng kia. Hắn có xúc động muốn trực tiếp làm rõ, nhưng ánh mắt Cố Lưu Tích trong suốt không có một chút tạp chất, làm hắn không thể mở miệng được. Kỳ thật hắn cũng hiểu, trong lòng nàng chắc đã đoán được, chẳng qua là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình thôi. Hắn giật giật khóe miệng: "Ừm, Được... được. Ta không quấy rầy hai người thu dọn nữa, đi trước nhé."
Tử Hi nhìn hắn chán nản thất vọng rời đi, quay đầu nhìn về Cố Lưu Tích nói: "Hắn thích cô."
Cố Lưu Tích thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, Tử Hi này nói chuyện thẳng thắn quá đi. Nàng giấu lúng túng, nghiêm mặt nói: "Ta không thích hắn."
Tử Hi gật đầu, may mắn là không thích, bằng không thì chủ tử phải làm sao bây giờ? Những năm này bọn họ đều biết về chuyện của chủ tử khi còn nhỏ cùng với Tích nhi kia, cũng hiểu Tích nhi kia có địa vị như thế nào trong lòng của chủ tử. Tuy nói năm đó, nhưng lời kia đều là đồng ngôn vô kỵ (lời của trẻ con thì không cần để ý), mà chủ tử và nàng cũng đều là cô nương, nhưng bọn họ đều nhất trí rằng, nếu đã tìm được Tích nhi, thì nhất định phải cùng với chủ tử.
Tử Hi nhanh chóng giúp Cố Lưu Tích sắp xếp đồ đạc. Khi nàng ngồi xe ngựa đến biệt uyển của Tô phủ, đã thấy được Văn Mặc Huyền đang ngồi trong sân. Ngoài trừ diện tích có nhỏ hơn một chút, thiếu gốc hợp hoan nọ, viện này đúng là phiên bản của Mặc viên. Hơn nữa Văn Mặc Huyền ngồi ở đó, làm nàng còn tưởng rằng mình đến Tô phủ nữa chứ.
Tử Hi căn dặn hạ nhân mang đồ trên xe ngựa đem vào trong phòng, rồi cũng liền yên tĩnh lui ra.
Văn Mặc Huyền nhìn Cố Lưu Tích đang sững sờ, khẽ nói: "Sao mà ngốc luôn rồi?"
Cố Lưu Tích ngồi xuống, khá mừng rỡ nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Sao ta không thể tới? Ngươi kinh ngạc như thế làm chi?"
"Ta không có ý này, sức khỏe ngươi không có sao chứ?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Thuốc Nhược Quân tìm được hiệu quả rất tốt, thân thể mặc dù còn hơi yếu, nhưng đã không còn đau đầu tức ngực mãi nữa, cũng có chút sức lực rồi. Lại nói, Tô phủ cách đây cũng không xa, ta rất khỏe."
Cố Lưu Tích nhìn kỹ sắc mặt của nàng, xác thực đã tốt lên rất nhiều. Vẻ vui mừng trong đầu mày khóe mắt của nàng như thế nào đều không thể che hết, dù sao đi nữa, Văn Mặc Huyền khỏe hơn một chút, đối với nàng mà nói, cũng là một niềm an ủi lớn lao rồi.
Đưa tay sờ thử tay của nàng, vẫn lạnh ngắt. Mắt thấy ánh mặt trời trong nội viện dần khuất đi, nhiệt độ cũng hạ dần, Cố Lưu Tích vội vàng vào trong nhà, tìm tấm thảm mỏng đắp lên cho nàng: "Tuy nói đã tốt hơn, thế nhưng vẫn phải cẩn thận đó."
Văn Mặc Huyền cúi đầu nhìn nàng tay đắp thảm cho mình, đôi mày thanh tú hơi chau lại, miệng thì vẫn nói lời quan tâm, trong mắt đong đầy vui vẻ, lại không nhanh không chậm nói: "Ngươi còn dài dòng hơn cả Nhược Quân nữa."
Cố Lưu Tích ngước mắt lườm nàng một cái: "Nếu ngươi nghe lời hơn, ta cần gì phải dài dòng."
Nhìn nàng lại đang vờ vô tội, trong mắt Cố Lưu Tích có bất đắc dĩ, cũng xen lẫn một ít cưng chiều, nhẹ giọng hỏi nàng: "Bữa tối cũng ăn ở đây sao?"
Văn Mặc Huyền gật đầu: "Ta không ngại cực khổ chạy đến xem ngươi chuyển vào, cũng không thể không cho ta ăn cơm a?"
"Nào dám không cho ngài ăn, nhưng không thể kén ăn, Nhược Quân cô nương đã nói với ta, rất nhiều lần nàng cố ý căn dặn phòng bếp làm cho đồ bổ cho ngươi nhưng ngươi lại không chịu ăn. Đã ăn không được bao nhiêu, còn kén chọn, khó trách không dư được bao nhiêu thịt."
Chẳng biết tại sao Văn Mặc Huyền rất thích nghe Cố Lưu Tích cằn nhằn quan tâm lo lắng cho mình như bà mẹ già, nhưng lại nhịn không được muốn tranh cãi với nàng, mấp máy miệng, thần sắc đau khổ nói: "Ta đây có thể đi dùng cơm chưa?"
Trong mắt Cố Lưu Tích, điệu bộ này của Văn Mặc Huyền hết sức đáng yêu, cứ như đứa bé ấy, nàng nhướn mày nở nụ cười: "Có thể chứ, nhưng ta phải dựa vào ngươi rồi, ngươi đi ăn, ta đương nhiên cũng phải đi theo qua đó."
Sắc mặt Văn Mặc Huyền khẽ biến thành đau khổ, trong mắt lại toàn là ý cười.
Cố Lưu Tích nhớ tới chuyện nàng sai Tử Hi đi đón mình, mở miệng nói: "Sao ngươi lại sai Tử Hi đi đón ta?"
Văn Mặc Huyền dừng một chút, sau đó như vô ý mà liếc nàng một cái, chậm rãi nói: "Ta mà không kêu người đi đón, lúc này chắc ngươi còn chưa tới được đâu."
"Làm gì có, ta nói đến thì nhất định sẽ đến." Cố Lưu Tích ngại ngùng mà thấp giọng đáp lại.
"Dù ngươi đã đồng ý, Lâm đại công tử kia, sợ là ngươi cũng không tiện từ chối. Vậy dứt khoát để ta trở thành ác nhân, bắt ép ngươi tới đây vậy."
Sắc mặt Cố Lưu Tích càng hồng hơn, cảm thấy giọng điệu của nàng là lạ, nhỏ giọng mở miệng: "Cái gì ác nhân chứ? Là tự ta muốn tới, cũng không phải ngươi ép ta."
Văn Mặc Huyền ngoắc môi, cười đến thanh nhã.
Hai người câu có câu không trò chuyện, khá là thoải mái. Đến lúc ăn cơm, rất nhiều đồ ăn được dọn lên, quả nhiên Văn Mặc Huyền cũng không hạ đũa được mấy lần. Tuy nhiên, thỉnh thoảng lại liếc trộm Cố Lưu Tích, như đang lo lắng nàng thực sự sẽ ép mình ăn những thứ mình không thích.
Thân thể Văn Mặc Huyền suy nhược, thể chất hư hàn, rất nhiều thứ nàng cũng không thể ăn, những thứ có thể ăn nàng lại rất kén. Nhìn món canh gà nấu cẩu kỷ trong nồi đất(*), Cố Lưu Tích thở dài, đây là nhà bếp cố ý hầm cho Văn Mặc Huyền. Canh thơm mà không ngán, thịt gà hầm mềm mà không bỡ, cẩu kỷ màu đỏ trang trí bên miếng thịt gà màu đen, còn có vài miếng củ từ hút mỡ, vô luận màu sắc hay hương vị đều là cực phẩm. Mà Văn Mặc Huyền vẫn chẳng thèm liếc nhìn một cái. Chẳng qua là uống vào trong bát tím khoai sơn dược cháo, ngẫu nhiên ăn chút ít đậu hũ, cùng một ít rau sống.
(*) '枸杞乌鸡汤' – Thấy tác giả miêu tả cũng giống giống. Hình minh họa:



Cố Lưu Tích cầm chén bạch ngọc lên, múc nửa chén canh, Văn Mặc Huyền lập tức dừng đũa, ngước mắt nhìn nàng. Cố Lưu Tích chỉ cười cười, trực tiếp múc muỗng canh, thổi thổi đưa vào miệng mình. Nàng ăn rất chậm, còn chép miệng chậc lưỡi, đầy vẻ tán thưởng: "Canh này vừa thơm vừa ngon, mùi khoai từ thơm ngát cùng vị của thịt gà dung hợp vô cùng tốt, quả là tuyệt tác mà."
Nói xong nàng nhìn Văn Mặc Huyền: "Ngươi không nếm thử sao?"
Văn Mặc Huyền hé miệng lắc đầu: "Ta không thích gà, canh gà ngán lắm."
"Không ngán đâu, trong này có bỏ củ từ, đã hút không ít dầu mỡ, lúc nấu lên cũng đã hớt váng mỡ đi, nước canh mới trong như vầy đó. Ngươi húp một ít thôi, không cần uống hết, có được không?"
Cố Lưu Tích cầm muỗng qua, múc một muỗng, đưa đến bên môi của nàng, như dụ dỗ trẻ con nói: "Nào, a... húp một ngụm có được không?"
Nàng vẫn nâng cao tay, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, tỏ ý kêu nàng mở miệng ăn canh.
Văn Mặc Huyền vốn một mực lắc đầu, lúc này nhìn nàng như thế, mới chậm rãi hé miệng, thăm dò húp thử một miếng. Thứ trôi vào miệng quả là mỹ vị, cũng không có ngấy vị mỡ như trong tưởng tượng.
Nhìn nàng ăn, sự vui vẻ trong mắt Cố Lưu Tích sắp tràn ra ngoài luôn rồi: "Như thế nào, ăn có được không?"
Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu, Cố Lưu Tích lại đưa tới một muỗng, Văn Mặc Huyền thực sự ngoan ngoan ăn.
Không ngờ sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng: "Chủ tử!" Là Tử Tô đã tới. Cố Lưu Tích cuống quít rút muỗng ra, nhưng lại nghe được một tiếng thanh thúy vang lên, sau đó Văn Mặc Huyền cúi đầu che miệng.
Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, vừa xấu hổ vừa khẩn trương, vừa rồi tay run lên, sợ là đập trúng răng của Văn Mặc Huyền rồi. Nàng cũng bất chấp sự xuất hiện của Tử Tô, vội vàng xúm lại: "Sao rồi, đau lắm sao?"
Tử Tô vốn là ngây ngẩn cả người, lúc này cũng gấp giọng nói: "Chủ tử, không sao chứ ạ?" Trong lòng có chút ảo não, mình tới quá không phải lúc rồi. Rốt cuộc chủ tử cũng chịu ăn canh, lại bị mình cắt ngang, còn hại nàng bị va trúng răng. Nghĩ vậy, lại cảm thấy buồn cười, chủ tử chưa từng chật vật như thế, Cố cô nương này thật là đến để trị chủ tử đây mà.
Văn Mặc Huyền buông lỏng tay, nghiêm mặt nói: "Không sao."
Chẳng qua lỗ tai ngăn không được mà đỏ lên. Sau đó nàng cúi đầu, từ từ ăn cháo, cuối cùng không chịu húp canh nữa.
Tử Tô ở một bên chờ giây lát, cuối cùng mới lên tiếng nói: "Chủ tử, Nhược Quân cô nương kêu ta tới đây hỏi chủ tử, có phải muốn nghỉ lại đây không? Sắc trời đã tối, sợ chủ tử sẽ mệt."
Văn Mặc Huyền không nói, nhưng Cố Lưu Tích lại gật đầu: "Vật dụng bên đây đã đầy đủ rồi, ngươi lưu lại sẽ khỏe hơn. Chỉ là ngươi đã chọn giường chưa?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu, Cố Lưu Tích tự nhiên muốn ở cùng Văn Mặc Huyền, dù không phải ngủ cùng một phòng, chỉ cần biết rằng sẽ được ở cùng người này, nàng cũng rất vui vẻ: "Vậy cứ ở lại đi. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi về?"
"Được." Văn Mặc Huyền tất nhiên sẽ không cự tuyệt, gật đầu đáp ứng. Hai người dùng cơm nước xong xuôi, Tử Tô đã sớm bưng thuốc tới. Uống hết xong, Cố Lưu Tích cùng nàng trở về phòng.
Canh giờ còn sớm, biết Văn Mặc Huyền ngủ không được, Cố Lưu Tích liền nói chuyện phiếm với nàng. Nhớ tới Thiên Nhạc sơn trang nàng nói hôm nay, còn có chuyện gặp được Nhiễm Thanh Ảnh, trong lòng Cố Lưu Tích có chút khẩn trương kích động. Những chuyện này về sau đều sẽ ảnh hưởng đến Văn Mặc Huyền. Tất nhiên nàng không thể không nói gì, vạn nhất Văn Mặc Huyền không biết gì hết, sợ là ngày sau sẽ rất bị động. Nhưng nàng vẫn không biết nên nói như thế nào, mới không khiến nàng ấy sinh nghi. Dù sao mình sẽ không thể nào biết rõ chuyện về Tâm Tích các, cũng vậy không thể nào biết về Minh U giáo, mạo muội nói ra, không biết có thể khiến nàng ấy nảy sinh hiềm khích hay không nữa. Vả lại, nàng càng sợ nàng ấy không tin mình.
Văn Mặc Huyền rất mẫn cảm trước sự biến hóa trong cảm xúc của nàng. Rõ ràng phát giác được sự bối rối trong mắt nàng, ấm giọng nói: "Có phải là ngươi có chuyện muốn nói với ta không?"
Cố Lưu Tích xoắn xoắn ngón tay, thăm dò hỏi: "Nếu như, ta kể cho ngươi một vài chuyện có vẻ rất là hoang đường(*), ngươi có thể tin ta không?"
(*) '天方夜谭' – thiên phương dạ đàm, hay còn gọi là truyện 'Ngàn lẻ một đêm', dùng để ngụ ý nói về những chuyện hoang đường, phi thực tế.
-------
Editor có lời muốn nói: tội Các chủ quá đi, không biết răng cộ có sao không nữa~~~


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây