“Không…… Tôi không phải…… Cái này……” Mạc lão sư kinh hoảng muốn giải thích, rồi lập tức thay đổi ngữ khí, cả giận nói: “Cho dù Đa Biến thú là của Mai thiếu tá, nhưng chúng ta đã ước định trước, cậu không thể nói đốt là đốt.
Ít nhất cậu phải hỏi chúng tôi có còn cần hay không, hiện tại cậu nói đã đốt, vậy chứng cứ đâu, nói miệng không bằng chứng, tôi làm sao biết cậu đốt thật hay đốt giả.
” Mai Truyền Kỳ cười lạnh: “Tôi nói đốt chính là đốt, ngài có tin không thì tùy, dù sau sau này cũng không còn chất lỏng cho ngài nữa.
” Mạc lão sư vừa gấp vừa giận: “Mai thiếu tá, cậu như vậy là đang ép tôi nói ra chuyện Đa Biến thú?” “Ngài muốn nói thì nói đi, dù sao Đa Biến thú đúng là đã bị đốt.
” Mai Truyền Kỳ quyết đoán cúp máy.
Mạc lão sư nghe tiếng tít tít đầu bên kia, nơm nớp lo sợ buông thông tấn khí, nhìn nam nhân mặc áo blouse đối diện, run giọng nói: “Phùng…… Phùng giáo sư, ngươi cũng nghe rồi, hắn nói hắn đã đốt Đa Biến thú.
” Phùng Nhuận nói với tên lính bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Dẫn hắn đi.
” Mạc lão sư nôn nóng nói: “Phùng giáo sư, ngươi không phải nói ta chỉ cần gọi cho Mai thiếu tá, ngươi sẽ thả người nhà của ta sao?” Phùng Nhuận cười lạnh: “Nhưng hiện tại ta thay đổi chủ ý.
” Mạc lão sư giận đỏ hai mắt: “Ngươi……” Phùng Nhuận trách mắng: “Còn không mau đem người dẫn đi.
” “Vâng.
” Hai tên lính áp Mạc lão sư rời khỏi phòng.
Phùng Nhuận vội mở thông tấn khí, chờ vang lên một hồi, khuôn mặt lạnh lùng trở nên nịnh nọt: “Đại tướng, vừa rồi tôi đã thẩm vấn nghiên cứu viên của đấu thú trường, chất lỏng ẩn hình quả thật không phải bọn họ nghiên cứu phát minh ra, mà là chất lỏng từ một con Đa Biến thú phân bố ra, mà Đa Biến thú này là Mai Truyền Kỳ trong lúc vô tình ở đấu thú trường mua được, nhưng hiện tại lại bị Mai Truyền Kỳ đốt đi, vậy chúng ta kế tiếp nên làm thế nào?”
“Chất lỏng ẩn hình là của Mai Truyền Kỳ?” Đầu bên kia thông tấn khí truyền đến thanh âm lạnh như băng.
Phùng Nhuận lau lau mồ hôi trên trán: “Vâng…… Đúng vậy, đại tướng có thể tìm cơ hội hướng Mai Truyền Kỳ để hỏi rõ ràng.
” “Không cần ngươi tới dạy ta làm thế nào.
” Truyền tin lập tức bị đối phương cắt đứt.
Phùng Nhuận thở ra, quay đầu quát tên lính bên cạnh: “Nhất định phải trông kỹ hai tên nghiên cứu viên này và người nhà bọn họ.
” “Vâng.
” Một bên khác, Mạc lão sư bị áp giải về phòng, biết vậy chẳng làm mà nói với Lý lão sư: “Sớm biết như thế, chúng ta sẽ không bán chất lỏng ẩn hình, bằng không chúng ta bây giờ cũng không gặp kết cục như thế.
” Bọn họ lúc ấy là bởi vì không có kinh phí nghiên cứu, nên mới nghĩ đến bán chất lỏng ẩn hình, nhưng chỉ có một lần mà thôi, không ngờ lại gieo mầm họa lớn như vậy.
Lý lão sư thở dài: “Hiện tại Đa Biến thú thế nào rồi? Có hỏi ra được gì không?” “Mai thiếu tá nói Đa Biến thú đã bị hắn đốt.
” Lý lão sư sắc mặt hơi đổi: “Mai thiếu tá hẳn là đoán được sẽ có một ngày như thế nên mới đốt Đa Biến thú đi.
” Mạc lão sư ôm đầu, thống khổ nói: “Chúng ta lần này là chết chắc rồi.
” Lý lão sư nghiêm mặt tái nhợt thật lâu không lên tiếng.
…… Mai Truyền Kỳ sau khi cúp máy, cùng Phong Tĩnh Đằng nói: “Mạc lão sư là tới hỏi về chất lỏng ẩn hình, khi nghe tôi nói đã đốt Đa Biến thú, hắn không chịu tin, đòi tôi phải đưa ra chứng cứ, nếu không sẽ nói ra chuyện tôi có chất lỏng ẩn hình, cho nên tôi đoán hắn bị người bắt hoặc bị uy hiếp.
” “Rất có khả năng là bị người bắt, bất quá, người bắt hắn nếu thật sự muốn chất lỏng ẩn hình, tuyệt đối sẽ không đem việc này nói ra, để những người khác có cơ hội tranh đoạt chất lỏng ẩn hình.
” Phong Tĩnh Đằng nhìn cậu nhướn mày: “Nói đi nói lại, em thật sự đã đốt Đa Biến thú rồi?” “Đương nhiên, tôi sợ Đa Biến thú sẽ rước lấy mầm hoạ, nửa tháng trước đã nhờ Vân Hiển đốt nó.
” Mai Truyền Kỳ nghĩ đến cái gì, nắm cằm Phong Tĩnh Đằng: “Anh thành thật khai báo đi, vì sao anh lại có chất lỏng ẩn hình? Sẽ không phải cũng có một con Đa Biến thú đi?” Phong Tĩnh Đằng bắt lấy tay cậu, lắc đầu: “Lúc anh làm nhiệm vụ tại mỗ tinh cầu nào đó, vô tình phát hiện một loại khoáng thạch có thể ẩn hình, sau đó anh mang về nghiên cứu, phát hiện loại khoáng thạch này cùng một loại vật liệu nào đó đồng thời luyện chế, là có thể tạo ra đồ vật có công năng ẩn hình, cho nên anh liền luyện chế cơ giáp, rồi dùng phần thừa còn lại chế tạo ra xe huyền phù ẩn hình, kiếm chút tín dụng điểm.
” “Vậy trên tay anh bây giờ còn loại khoáng thạch này không?” “Không, khối cuối cùng dùng chế tạo xe huyền phù cho em đó.
” Mai Truyền Kỳ hiếu kỳ nói: “Vậy anh có nghĩ đến lại đi nhặt một ít khoáng thạch về không?” Phong Tĩnh Đằng bất đắc dĩ thở dài: “Anh cũng suy nghĩ như em, thứ này tuy có tác dụng rất tốt, nhưng lại dễ rước họa vào thân, vẫn nên lưu lại chỗ đó tốt hơn.
” “Anh để nó lại chỗ cũ, lỡ như bị người khác phát hiện thì sao?” Phong Tĩnh Đằng buồn cười xoa xoa đầu cậu: “Em nghĩ nhiều như vậy làm gì, cho dù hiện tại không có khoáng thạch, về sau nói không chừng cũng sẽ có người phát minh ra chất lỏng ẩn hình.
” Mai Truyền Kỳ ngẫm lại cũng đúng, liền đổi đề tài: “Anh nói Lý lão sư cùng Mạc lão sư bị người bắt được, chúng ta có cần cứu bọn họ không? Dù sao bọn họ cũng vì Đa Biến thú nên mới bị bắt.
” Phong Tĩnh Đằng không đồng ý: “Em càng tìm người đi cứu bọn họ, càng khiến đám bắt cóc kia tìm được cơ hội uy hiếp em, cho nên chúng ta ngồi xem không quản, có lẽ những người đó sẽ thả bọn họ trở về, hơn nữa em đừng bận tâm chuyện người khác, không bằng quan tâm làm sao sinh đệ đệ cho Nguy Nguy đi.
”
Mai Truyền Kỳ tức giận lườm anh.
“Anh nghiêm túc, lần này trở lại bộ đội, em không được nhận nhiệm vụ.
” Phong Tĩnh Đằng vuốt bụng cậu: “Nói không chừng nơi này đã có hài tử.
” Mai Truyền Kỳ không tự chủ sở lên bụng mình: “Nào dễ dàng có thai như vậy?” “Dực không phải đã nói thân thể em cực kỳ dễ mang thai sao? Chờ trở lại bộ đội, anh sẽ đưa em đến phòng y tế làm kiểm tra, nói không chừng thật sự có thai.
” Phong Tĩnh Đằng càng nói càng hưng phấn, tựa như Mai Truyền Kỳ đã mang thai.
Lần này, anh nhất định phải hảo hảo nhìn hài tử mình sinh ra, cũng không thể bỏ lỡ bất kỳ phân đoạn nào.
Mai Truyền Kỳ nghĩ đến trước kia cùng Phong Tĩnh Đằng chỉ lăn giường một lần mà đã có Nguy Nguy, liền nghe Phong Tĩnh Đằng an bài, để tránh giống thời điểm hoài thai Nguy Nguy, mang thai sau ba tháng mới biết được mình có thai.
Sáng sớm hôm sau, hai người lái xe rời khỏi Mai gia, đến giữa trưa mới trở lại bộ đội, vừa xuống xe, Phong Tĩnh Đằng liền đưa Mai Truyền Kỳ đến phòng y tế: “Tôn thượng úy, nhờ anh giúp bạn lữ tôi kiểm tra thân thể một chút.
” Tôn thượng úy nhìn Mai Truyền Kỳ mắt sắc mặt hồng hào: “Thân thể không thoải mái à?” “Không, tôi chỉ muốn kiểm tra em ấy có mang thai hay không.
” Mai Truyền Kỳ trừng anh một cái: “Anh không thể nói uyển chuyển một chút được sao?” Phong Tĩnh Đằng nhìn cậu cười sủng nịch.
Tôn thượng úy đưa Mai Truyền Kỳ đến phòng kiểm tra toàn thân, kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần nằm xuống rà quét một lần là có thể nhanh chóng kiểm tra chỗ nào trong thân thể có vấn đề.
Mai Truyền Kỳ trong khoang chữa bệnh nằm nửa phút, liền bị đẩy ra.
Anh khẩn trương hỏi: “Có thai không?” Tôn thượng úy thản nhiên nói: “Đi ra ngoài rồi nói.
” Chờ ở bên ngoài Phong Tĩnh Đằng vừa thấy hai người bọn họ đi ra, lập tức hỏi: “Thế nào?” Tôn thượng úy thở dài: “Thực xin lỗi……” Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng mặc dù không ôm hy vọng bao nhiêu, thế nhưng vẫn không nhịn được một trận thất lạc.
Phong Tĩnh Đằng ôm vai bạn lữ: “Không sao, chúng ta có thể tiếp tục cố gắng.
” Mai Truyền Kỳ: “……” Tôn thượng úy bên cạnh nói tiếp: “Mai thiếu tá, mang thai.
” Hai người ngốc ra, không dám tin tưởng quay đầu: “Anh vừa nói gì?” Tôn thượng úy nói lại một lần nữa: “Tôi nói xin lỗi, Mai thiếu tá, mang thai.
” Phong Tĩnh Đằng bỗng túm chặt cổ áo Tôn thượng úy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôn thượng úy, khi kiểm tra người khác mang thai, câu đầu tiên không phải nên nói chúc mừng sao?” Hại anh vừa rồi không biết có bao nhiêu mất mát, cái tên lang băm đáng chết này! Tôn thượng úy trấn định nói: “Mai thiếu tá không phải muốn làm nhiệm vụ sao? Nhưng hiện tại cậu ấy mang thai, không thể làm nhiệm vụ được, đương nhiên phải nói xin lỗi rồi.
” Phong Tĩnh Đằng tức giận muốn đánh một quyền vào mặt hắn: “Ai nói với anh là em ấy muốn làm nhiệm vụ?” Tôn thượng úy vô tội nói: “Hai người đến kiểm tra thân thể không phải xem có thích hợp làm nhiệm vụ hay không sao?” Phong Tĩnh Đằng không chút khách khí một quyền đánh vào mắt Tôn thượng úy.
Tôn thượng úy kêu thảm một tiếng.
Phong Tĩnh Đằng quay đầu lại, kích động ôm lấy Mai Truyền Kỳ đã ngốc trụ, vui vẻ đến không thể dùng từ để hình dung được: “Thân ái, em đã nghe chưa? Em mang thai, em thật sự mang thai con của anh rồi!” Anh nhanh chóng cúi đầu, hung hăng hôn một cái lên môi bạn lữ, hưng phấn nói: “Chúng ta hiện tại nói chuyện này cho phụ thân bọn họ nha.