Viện Bảo Tàng Sơn Hải

70: Chương 70


trước sau

Editor: Kei

Beta-er: Thng

……………

Một tà tu nói mình có cách để người thường trường sinh, đúng là phải nghe cho thật kỹ.

Dù Đan Tiêu bận nhưng vẫn ung dung khoanh tay chờ nghe, tà tu kia lại không thành thật, muốn bàn điều kiện trước mới chịu nói.

“Tôn thần, ngài phải bảo đảm an toàn cho tôi, hơn nữa không thể để người của đội đặc nhiệm bắt tôi, thì tôi mới nói phương pháp cho ngài.”

Ba con mãnh thú vừa nghe, cười ha ha, sợ là tên tà tu này tu tới nỗi ngu luôn rồi!

Đan Tiêu thờ ơ nói: “Nói hay không là việc của ông, có nghe hay không là do tôi quyết định. Ông cảm thấy mình có tư cách bàn điều kiện với tôi?”

Tà tu cắn răng, nói: “Tôi từng nhặt được một bản bút ký của một vị đại năng, trên đó có ghi chép cách kéo dài tuổi thọ, nếu ngài thả tôi, tôi sẽ lập tức dâng nó lên, để vợ của ngài kéo dài tuổi thọ.”

Đan Tiêu rũ mắt nhìn tà tu kia, im lặng hồi lâu, đến khi thấy gã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mới mở miệng nói: “Tâm ma quấn thân, có lẽ ông khó mà vượt qua Đại Thừa kiếp được, nên định dùng phương pháp kia kéo dài tuổi thọ, nhằm tìm được cách phá giải tâm ma, độ kiếp thuận lợi, tiến vào cấp bậc Đại Thừa. Có phải không?”

Trên trán tà tu càng chảy nhiều mồ hôi lạnh hơn nữa.

Đan Tiêu nhìn một thân đầy huyết khí của gã, nói tiếp: “Ông lấy máu của rất nhiều người, chắc hẳn cần dùng cho cách kéo dài tuổi thọ.”

Hô hấp tà tu dồn dập, cánh mũi mấp máy, con ngươi co rút lại, đôi mắt trợn thật to.

“Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Đan Tiêu cười nhạo một tiếng: “Có lẽ ông hóng tin quá chậm rồi, e là chưa biết. Bà xã của tôi cũng không phải nhân loại bình thường, em ấy là thần mùa xuân thời thượng cổ, Thủy Thôi, mấy người đều phải tôn xưng một tiếng Đông quân.”

Cổ họng tà tu khẽ động, phun ra một ngụm tâm đầu huyết, cả người càng thêm tiều tụy, giống như một bộ xương khô dán thêm lớp da người.

Ba mãnh thú nhìn gã, ấy thế mà lại bị mấy câu của viện trưởng làm hộc máu, sôi nổi lắc đầu: “Người này kém ghê, mới vầy đã hộc máu, tố chất tâm lý quá tệ.”

Tà tu lại phun thêm một ngụm nữa, ngược lại gã muốn gào vào mặt đám mãnh thú này “Tố chất tâm lý của tao kém chỗ nào, rõ ràng là do tên thần đáng ghét này thả ra uy áp với tao, nên tao mới hộc máu”, nhưng gã nói không nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng “Ô ô” tức giận từ trong cổ họng.

“Tìm xem ở trên người gã có không gian trữ vật hay gì không, chắc chắn gã sẽ mang theo cuốn bút ký kia bên người.” Đan Tiêu nói.

“Ok!” Ba mãnh thú cào móng vuốt, cười hí hí với tên tà tu kia.

Tà tu liều mạng giãy giụa, nhưng dù thế nào cũng không trốn thoát được việc bị ba con mãnh thú lột sạch tìm pháp bảo không gian trữ vật.

Đan Tiêu dời mắt, không muốn để thân thể giống bộ xương khô kia làm ô nhiễm tầm mắt của mình. Y nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt ơ xa xa, trong lòng bùi ngùi: Nhân loại nói, ai nắm tin tức, người đó nắm giữ thành công, thật là rất có lý.

Tà tu bị ba mãnh thú lột sạch thê thảm, tìm tới tìm lui trong túi quần của gã cũng không tìm được không gian trữ vật gì đó, cả áo lông vũ cũng xé rời, lục lọi lớp trong, cũng không tìm được.

Hình dạng Cùng Kỳ hung ác nhìn tà tu nói: “Mau giao đồ vật ra đây, nếu không… Hừ hừ…”

Tà tu bày ra bộ dáng thà chết chứ không khuất phục.

“Haha, vẫn còn dư sức nhỉ.” Cùng Kỳ giương móng vuốt lên, đập tà tu làm gã lăn vài vòng trên đất.

“Đừng kích động.” Đào Ngột ngăn Cùng Kỳ lại, nhìn chăm chú vào tà tu, nói: “Tui từng xem TV, thấy nhân loại thường giấu đồ vật quan trọng ở trong người, tụi mình xé gã ra xem, rốt cuộc gã giấu chỗ nào.”

“Được!”

Ba con mãnh thú cùng giơ móng vuốt lên, móng vuốt sắc bén xoẹt qua, đánh giá tà tu từ trên xuống dưới, tựa như đang cân nhắc xem nên hạ vuốt từ đâu.

Khóe mắt tà tu muốn nứt ra, lại không dám đánh cược rằng mãnh thú sẽ không động thủ. Đây là mãnh thú thời thượng cổ, ác danh lừng lẫy, lấy việc ăn thịt người làm nhiệm vụ của mình, việc xé gã ra cũng chỉ tốn vài phút thôi, gã hoảng sợ gào to: “Dừng tay! Cuốn bút ký đó không ở trên người tôi!”

“Không tin.” Ba mãnh thú lạnh lùng nói, định tiếp tục nghiệp lớn xé người.

Tà tu cảm giác được vuốt nhọn đã ấn lên người mình, đâm thủng da thịt, đau đớn kịch liệt kéo tới, gã đau tới nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, hô to: “Thật sự, đúng là không ở trên người tôi, tôi giấu nó rồi, để tôi dẫn các ngài đi tìm.”

Ba mãnh thú: “Ha hả, đã nói là không tin mà.”

Đau đớn càng dữ dội thêm, tà tu nhịn không được lăn lộn lên, thật sự chịu không nổi nữa, khóc la nói: “Là khuyên tai bên tai phải của tôi, khuyên tai có hình túi thơm.”

Thao Thiết giựt khuyên tai kia xuống, oai phong lẫm liệt giơ móng vuốt hiến vật quý cho Đan Tiêu.

Tà tu chợt cảm thấy trên người mình không còn đau nữa, lập tức xem xét thương thế trên người mình, nhưng lại phát hiện không có vết thương nào cả, gã không khỏi hoảng sợ trong lòng. Đào Ngột cách gã gần nhất ngoảnh lại nhìn — đây là thủ đoạn của đại yêu thời thượng cổ?

Đào Ngột thử nhe răng về phía gã, rồi sau đó không để ý tới nữa, nhìn về phía Đan Tiêu.

Đan Tiêu nhận túi thơm Thao Thiết đưa tới, bóp một cái, lập tức hóa giải được cấm chế huyết mạch trên đó, túi thơm nhỏ như khuyên tai biến thành kích cỡ bình thường, chủ nhân túi thơm cũng bởi vì bị cưỡng chế giải trừ cấm chế, lại phun ra một ngụm máu.

Không gian bên trong túi thơm không quá lớn, chứa rất nhiều linh khí, chỉ có cuốn bút ký, Đan Tiêu rất dễ dàng tìm thấy và lấy ra, mở ra xem.

Phỏng chừng cuốn bút ký này là do một vị tà tu viết, bên trong ghi chép một ít tà pháp và tâm đắc tu luyện cấp tốc, trong đó có phương pháp kéo dài tuổi thọ như lời tên tà tu kia nằm trên mặt đất kia nói. Dùng máu tươi của người sắp chết kết trận pháp, rồi tu luyện trong đó, thì có thể đoạt lấy toàn bộ tuổi thọ của chủ nhân máu tươi thành số tuổi thọ của chính mình, lấy máu tươi của những cô gái trẻ tuổi là tốt nhất.

“Bàng môn tà đạo.” Đan Tiêu cười lạnh một tiếng.

Nếu những công pháp cấp tốc trên cuốn bút ký này có ích như vậy, thì sao lúc trước tên tà tu viết ra nó có thể rơi mất, để những người khác nhặt được, rõ ràng đã chết rồi, thứ này mới có thể đổi chủ.

Mà người nhặt được cuốn bút ký này, rồi tu luyện dựa theo phương pháp được ghi lại trên đó, tuy rằng nhanh thật, chớp mắt đã đến Đại Thừa kỳ, nhưng lại bị tâm ma quấn thân, một khi độ kiếp sẽ phải chết không nghi ngờ, nên lại tới nghĩ cách kéo dài tuổi thọ.

Đan Tiêu lật đến nửa sau, thì có một trang nhật ký ghi lại tên tà tu kia nói mình từng tìm được lối tắt thành thần khiến y phải chau mày.

Tên tà tu kia viết –【 rốt cuộc ta cũng tìm được phương pháp thành thần rồi, căn bản không cần tu luyện vất vả như vậy, bây giờ ta đi tìm một vị thần, cướp lấy thần cách của gã, thì từ đó về sau ta chính là thần chí cao vô thượng. 】

Sau đó, thì không còn gì nữa.

Có lẽ tên tà tu đó đã chết lúc cướp lấy thần cách của vị thần nào đó, nên cuốn bút kỳ này mới thất lạc để đời sau nhặt được.

Nhiều năm như vậy, càng ngày càng ít thần, nhưng trừ bỏ trận đại chiến kia, những vị thần khác đều ngã xuống vì không được thờ cúng, chưa bao giờ nghe có ai bị đoạt thần cách.

Thần cách của thần là tồn tại cơ bản nhất cũng là quan trọng nhất, đó là thần bởi vì có nền tảng của thần, trừ phi thần tự mình chia lìa thần cách, chứ chưa từng nghe có thể bị người cướp mất.

Đan Tiêu suy nghĩ, tay nắm chặt lại, bóp cuốn bút ký kia thành bột mịn, rồi ném túi thơm cho Thao Thiết, nói: “Mang tên này về cho tổ trưởng Cao, chúng ta cũng về đi, sắp đến giờ cơm rồi.”

Ba mãnh thú vừa nghe lời này, dù không đói bụng, cũng cảm thấy bụng mình đang kêu ọt ọt.

Trước khi đi, Tiểu Ngư có nói sẽ nấu mấy món ngon khao chúng nó, không biết là món gì nữa hì hì hì.

Đan Tiêu không cần suy nghĩ, chắc chắn là cá, đủ loại cá. Thứ duy nhất có thể để nam thần tưởng tượng chính là những con cá chép mũm mĩm trong ao.

Cá nuôi béo tới vậy, không ăn, đúng là xem thường những thớ thịt trên người mấy con cá đó.

Cùng Kỳ lấy lưới được các nữ chức dệt từ tơ tằm Châu Âu từ chỗ của Phượng Hoàng ra, ném tà tu vào trong lưới, trói lại, kéo đi.

Một thần ba thú lại súc địa thành thốn với tốc độ mà máy theo dõi khó có thể bắt giữ, đi nhanh về viện bảo tàng.

Trong viện bảo tàng, Lăng Mục Du đang nấu cá nhưng vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn quanh về phía cửa phòng bếp một chút, xem Đan Tiêu đã về chưa.

Mặc dù biết rằng với năng lực của Đan Tiêu, mặc kệ là tà yêu hay tà tu đều không thể thương tổn được y, hơn nữa còn có bọn Thao Thiết, nhưng mà cậu vẫn lo lắng.

Một chút hơi thở suy yếu giữa mày của Đan Tiêu kia đã khiến cậu không thể không lo lắng.

Ba người Cao Trác Thước ở lại viện bảo tàng chờ tin tức, một lần chờ này, chờ đến khi viện bảo tàng đóng cửa, Viện trưởng còn chưa trở về, thế là bọn họ ở lại giúp quản lý làm cá, thuận tiện cọ cơm.

Sắp tới giờ ăn cơm chiều, Đan Tiêu rốt cuộc trở về, Lăng Mục Du đi ra đón, đánh giá y từ đầu đến cuối.

Ừm, nam thần nhà cậu trở về nguyên vẹn, không có bị thương, nhưng không biết dùng mất bao nhiêu linh lực, hơi thở suy yếu giữa mày càng tăng lên, khiến cậu đau lòng không thôi.

“Tiểu Ngư, nấu xong món cá anh muốn ăn rồi hả?” Đan Tiêu ôm người yêu đầy cõi lòng, cọ cọ, rồi lại hôn một cái.

“Đã sớm nấu xong rồi, chỉ còn chờ anh trở về đây.” Lăng Mục Du vỗ vỗ y, rồi kéo nhau đi về phía phòng nhỏ trong nhà ấm trồng hoa, dọc đường đi còn nói mình nấu cá gì, nói đến một vị thần như Đan Tiêu cũng thấy đói bụng.

Lần này đám yêu quái cũng không vội đi ăn cơm trước, mà ngạc nhiên vây quanh nhìn tên tà tu bị Cùng Kỳ bắt về.

“Đây là tên tà tu giết người ấy hả? Xấu quá.”

“Giống y lão quỷ trong phim kinh dị Tiểu Ngư muốn xem mấy ngày trước.”

“Lão quỷ kia đẹp hơn nhiều mà, gã y như bộ xương khô dán da người ấy.”

“Viện bảo tàng của tụi mình cũng có bộ xương khô, nhưng mà đẹp hơn gã nhiều.”

“Ai nha, không nhìn không nhìn, đau mắt đau mắt.”

Một ngụm máu Lăng Tiêu (*) đã lên tới cổ họng tà tu rồi, một đống yêu quái hình thù quái dị xấu đến mức không thể gặp người, còn không biết xấu hổ bảo gã xấu!

(*) là cái loại máu phun ba thước ấy =]]]]

“Các vị đại yêu, cảm phiền nhường một chút, chúng tôi muốn mang tà tu này về cục.” Cao Trác Thước nói.

Phì Di Điểu hỏi: “Mấy anh không ở lại ăn cơm hả?”

Trong một tổ ba người có hai người lộ vẻ mặt rối rắm.

Đồ ăn của viện bảo tàng thơm lắm, bọn họ có giúp một tay, nên đám yêu quái cũng niềm nở mời bọn họ ở lại ăn cơm, nếu không ăn, chẳng phải là phí phạm của trời à?!

An Kiến Thụ và Khương Lễ Liệt cướp lời Cao Trác Thước, vội nói: “Được được, chúng tôi ăn cơm chiều rồi về.”

Cao Trác Thước trừng hai người bọn họ, nhưng hai người vẫn bình chân như vại, đi theo sau các yêu quái đi về phía phòng nhỏ ở nhà ấm trồng hoa.

Hết cách, tổ trưởng Cao cũng đói bụng, lập tức đi theo cọ cơm, lúc gần đi còn không yên tâm nói: “Mặc kệ tà tu này ở đây được không? Sẽ không chạy ư?”

Thao Thiết nói: “Chạy không được, Viện trưởng đã hạ cấm chế rồi.”

Đã vậy rồi, thì cậu ấy cứ yên tâm đi ăn cơm.

Lại nói, đồ ăn của viện bảo tàng thật ngon, sao không nghĩ tới việc mở nhà hàng nhỉ?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây