Sau khi bữa tiệc kết thúc, Nhạc Thanh Dao và Vu Trạch Thần ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Nhiệt độ trong bãi đậu xe dưới tầng hầm hơi thấp, vì vậy Vu Trạch Thần đã cởi áo khoác, khoác lên vai Nhạc Thanh Dao.
Nhạc Thanh Dao đẩy ra rồi nói: "Không cần đâu anh Thần, em không lạnh." Vu Trạch Thần nói: "Không lạnh cũng mặc đi.
Anh bắt em đến dự tiệc tối.
Về sau mà em bị cảm, dì sẽ hỏi tội anh mất." Vu Trạch Thần mở cửa ghế phụ của xe, để Nhạc Thanh Dao ngồi lên, sau đó vòng qua phía trước xe để mở cửa ghế lái.
Đang lái xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm, một chiếc BMW chạy từ ngoài vào đã nghênh ngang chặn lối ra của bãi đậu xe.
Nhạc Thanh Dao nhìn chiếc BMW trước mặt, còn cả người ngồi trong xe, trong lòng hơi sững sờ.
Người đàn ông trong chiếc BMW mở cửa bước ra, mặt không biểu cảm đi tới.
Người đó, là Tiêu Chính Vũ.
Nhạc Thanh Dao nói với Vu Trạch Thần, "Anh Thần, mở cửa." Vu Trạch Thần ấn nút công tắc, sau khi cửa mở ra, Tiêu Chính Vũ kéo ra và nhìn Nhạc Thanh Dao trên ghế phụ.
Trên người cô đang mặc bộ đồ của một người đàn ông khác.
Nhạc Thanh Dao nhìn anh và gọi một tiếng, "Chính Vũ." Tiêu Chính Vũ cởi bộ đồ khoác trên người Nhạc Thanh Dao xuống, cúi người ôm cô ra khỏi xe, sau đó nói với Vu Trạch Thần, "Cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc cô ấy." Nói xong, anh bế Nhạc Thanh Dao lên xe.
Nhạc Thanh Dao ngoan ngoãn để anh ôm.
Cô ngẩng đầu lên len lén nhìn cằm Tiêu Chính Vũ, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, hẳn là vẫn còn tức giận.
Vu Trạch Thần tâm trạng phức tạp nhìn chiếc BMW phía trước lái đi.
Anh ta vốn tưởng rằng sau khi Nhạc Thanh Dao sảy thai, quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng theo tình huống vừa rồi, có vẻ như anh ta đã nhận định sai lầm.
Tiêu Chính Vũ hai tay cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt vẫn không chút biểu cảm, "Sao không nói chuyện?" Nhạc Thanh Dao lén nhìn anh, "Lúc anh tức giận nhìn rất đáng sợ, em không dám nói." Tiêu Chính Vũ: "Cho nên, tôi thậm chí không có tư cách để tức giận với em, phải không?" "Không phải, em đã sai, anh tức giận là đúng." Nhạc Thanh Dao ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi, giống như một đứa trẻ làm sai ngồi nghe dạy bảo.
Tiêu Chính Vũ im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Vậy thì có biết tại sao anh tức giận không?"
Nhạc Thanh Dao mím môi, "Em làm mất đi đứa nhỏ." "Còn gì nữa không?" Còn? Nhạc Thanh Dao suy nghĩ một chút, không rõ hỏi: "Còn gì nữa?" Có vẻ như cô vẫn không có ý định thú nhận về việc dùng thuốc phá thai, Tiêu Chính Vũ cũng không định ép cô nói ra, đổi giọng: "Sau này, đừng tùy tiện lên xe của người đàn ông khác, cũng không được mặc quần áo của người đàn ông khác.
" Nhạc Thanh Dao hỏi: "Bạn nam cũng không được sao?" Tiêu Chính Vũ liếc nhìn cô, "Không." Nhạc Thanh Dao nói, "Anh đang đưa ra một yêu cầu không hợp lý." "Với em, không cần nói quá nhiều đạo lý." Nhạc Thanh Dao: "..." Tiêu Chính Vũ trực tiếp đưa cô trở về nhà họ Tiêu.
May thay, Nhạc Thanh Dao có để lại một vài bộ quần áo khi chuyển đi.
Vì vậy cô không phải lo lắng về quần áo cho dù ở đâu.
Nhạc Thanh Dao đi tắm, thay quần áo, ngồi xếp bằng trên giường ôm gối, nói với Tiêu Chính Vũ, "Mấy ngày nay anh giận em, còn tưởng anh không cần em nữa." "Anh giận em." Tiêu Chính Vũ nhìn cô, "Nhưng mà, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc không cần em." Ngay cả khi anh biết lúc đó cô lén lút dùng thuốc phá thai và nói dối anh, Tiêu Chính Vũ chưa bao giờ nghĩ đến việc không cần cô, nhưng anh rất tức giận trước hành động của cô.
Nhạc Thanh Dao mím môi cười ngọt ngào,, "Vậy chúng ta không phải chia tay đúng không?" Tiêu Chính Vũ ôm lấy cô, "Em có thể không hỏi mấy câu mà anh chưa từng nghĩ tới được không?" Nhạc Thanh Dao yên tâm, hóa ra không cần lo lắng chuyện chia tay.
"Chính Vũ, tuy rằng dáng vẻ tức giận của anh rất bình tĩnh, nhưng thật sự rất đáng sợ." "Đáng sợ như nào?" "Em không biết phải nói như nào, nhưng rất đáng sợ." Tiêu Chính Vũ: "Vậy sau này đừng làm anh tức giận nữa." "Được, sẽ cố gắng hết sức." Tiêu Chính Vũ nhướng mày, "Cố gắng hết sức?" "Bảo đảm!" Nhạc Thanh Dao vội vàng đổi lời.
"Chuyện đầu tiên." "Sao?" "Để anh không tức giận, việc đầu tiên phải làm là tránh xa Vu Trạch Thần." Nhạc Thanh Dao ngồi dậy, nhìn anh, "Tại sao?" Tiêu Chính Vũ bình tĩnh nói: "Bởi vì anh sẽ tức giận khi nhìn thấy em ở cạnh anh ta." Nhạc Thanh Dao: "..." Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time 95 Vào đầu mùa xuân, thời tiết nắng đẹp, không mây, cỏ trên sân gôn xanh tốt.
Tiêu Chính Vũ, người đang mặc bộ đồ đánh gôn màu trắng, vung tay một cách đẹp mắt, quả bóng trắng trên mặt đất bay thành một hình parabol hoàn hảo.
"Bóng tốt." Vu Trạch Thần nói.
Tiêu Chính Vũ liếc lại anh ta, cầm cây gậy và đi về hướng quả bóng tiếp đất.
Vu Trạch Thần đi theo sau anh, "Không biết lần này anh Tiêu rủ tôi đi chơi gôn vì lý do gì?" Tiêu Chính Vũ vừa đi vừa nói, "Về nhân vật nữ chính trong bộ phim mới của anh." "Ồ?" Vu Trạch Thần cười và nói, "Anh Tiêu luôn rất quan tâm đến chuyện của Thanh Dao." "Cô ấy thu hút tất cả sự chú ý của tôi, không quan tâm cũng không được." Nghe được những lời tình cảm của Tiêu Chính Vũ, Vu Trạch Thần càng trở nên gượng gạo, "Anh Tiêu từ trước đến nay là người thẳng thắn, vậy lần này cứ nói đi." Tiêu Chính Vũ nói: "Tôi hy vọng anh có thể thay nữ chính." Vu Trạch Thần sửng sốt một chút, sau đó nói: "Yêu cầu của anh Tiêu khiến tôi có chút khó xử, bộ phim còn hơn một tuần nữa sẽ bắt đầu, đổi người cũng muộn rồi.
Tôi không nghĩ là các nữ diễn viên khác có thể đóng được vai ngoại này trừ Thanh Dao.
" Tiêu Chính Vũ thái độ kiên định, "Tôi sẽ không để cô ấy tham gia.
Nếu anh nhất quyết kiên trì thì tiền phí phá bỏ hợp đồng, tôi có thể trả." "Việc tham gia hay không nên do Thanh Dao tự quyết định.
Chủ tịch Tiêu đang lo chuyện bao đồng đấy." "Cô ấy sẽ nghe tôi." Vu Trạch Thần chắp tay cầm gậy, trầm tư một hồi, không nói chuyện, tiến lên vài bước, cầm gậy đập bóng xuống đất.
Tiêu Chính Vũ nhìn sườn mặt của anh ta, "Đề nghị tôi vừa đưa ra, anh nên cân nhắc." "Thanh Dao là ứng cử viên nữ chính phù hợp nhất trong tâm trí tôi.
Tôi có thể không nghe theo lời khuyên của anh Tiêu." Tiêu Chính Vũ nhẹ nhàng nói: "Công ty của anh mới bắt đầu, tôi nghĩ chúng ta sẽ có rất nhiều hợp tác trong tương lai." Vu Trạch Thần giật mình, lời nói của Tiêu Chính Vũ bề ngoài không có tính sát thương, nhưng hàm ý đã quá rõ ràng rồi.
Công ty của anh mới thành lập, trong tương lai chắc chắn sẽ có điểm giao lưu với tập đoàn giải trí khổng lồ như Truyền Kỳ, chẳng hạn, có một số khía cạnh phát hành phim hay hậu kỳ đều phải dựa vào anh.
Vì vậy, đây là một vụ tống tiền.
Vu Trạch Thần trong lòng tuy rằng tức giận, nhưng cũng không có bộc lộ ra ngoài, "Tôi nghĩ anh không cần làm đến mức này." "Tôi nghĩ đó là điều cần thiết." Nhạc Thanh Dao chậm chạp, nhưng anh không hề.
Vu Trạch Thần đối với Nhạc Thanh Dao quá rõ ràng, anh không thể để người mình yêu bên cạnh một người đàn ông có ý nghĩ khác với cô.
Vu Trạch Thần hít một hơi thật sâu nói: "Cho dù Thanh Dao không xuất hiện trong phim của tôi, cô ấy vẫn sẽ hợp tác với các sao nam khác.
Chủ tịch Tiêu có muốn ngăn cản từng người một không?" "Tôi sẽ tự mình phán xét."
Vu Trạch Thần cảm thấy người đàn ông trước mặt mặc dù chính trực, nhưng gặp phải chuyện liên quan đến Nhạc Thanh Dao là anh đều không nói lý.
Nhạc Thanh Dao nghỉ hai tuần, thân thể hoàn toàn bình phục, bắt đầu quay lại làm việc.
Buổi sáng, Tiêu Chính Vũ chở cô đến công ty.
Nhạc Thanh Dao đã rất ngạc nhiên khi biết rằng nhân vật nữ chính của "Sẽ gặp được em" đã bị thay đổi, "Tại sao lại đột ngột như vậy?" Tiêu Chính Vũ nhẹ nói: "Anh đã yêu cầu đổi." "Tại, tại sao?" Tiêu Chính Vũ liếc nhìn cô, "Để giảm bớt số lượng tình địch." "Haha." Nhạc Thanh Dao chế nhạo, "Có rất nhiều nữ nghệ sĩ và người mẫu trong công ty của anh thèm muốn anh, em cũng đâu ý kiến." "Khả năng tự chủ của anh không tệ, em không phải lo lắng." Nhạc Thanh Dao phát điên, "Vậy thì tại sao anh không yên tâm về em?!" "Em khá ngốc.".
Truyện Light Novel Nhạc Thanh Dao: "..." Tiêu Chính Vũ tiếp tục: "Trong khoảng thời gian này, em vừa nghỉ ngơi vừa nhận thông báo để giữ độ hot.
Anh đã sắp xếp cho em một bộ phim, một bộ phim văn nghệ, bắt đầu vào tháng tư." Nhạc Thanh Dao khó khăn lắm mới không dựa vào Tiêu Chính Vũ nhận phim, nhưng cuối cùng vẫn như cũ, "Nhưng mà em cứ luôn dựa vào anh, và mãi mãi sẽ mang tiếng bám chân anh." "Đây không phải là bám chân." Nhạc Thanh Dao xấu hổ, "Hầu hết những bộ phim mà em là nữ chính đều do anh sắp xếp, tại sao lại không?" "Không sớm thì muộn, một nửa Tập đoàn Truyền Kỳ sẽ là của em, vì vậy em có quyền quyết định diễn viên." "Em..." Nhạc Thanh Dao vừa muốn nói, nhưng cụm từ, "Sớm muộn gì, một nửa Tập đoàn Truyền Kỳ cũng là của em." Cô hỏi một cách không chắc chắn, "Tập đoàn Truyền Kỳ? Một nửa...!là của em?" Tiêu Chính Vũ nói đơn giản: "Tài sản chung của vợ chồng." Nhạc Thanh Dao che miệng ngạc nhiên, đến giờ cô mới nhận ra rằng nếu cô thực sự kết hôn với Tiêu Chính Vũ, một nửa Tập đoàn Truyền Kỳ sẽ là của cô.
Nhưng mà nghĩ tới một nửa tập đoàn Truyền Kỳ là của mình, tại sao cô lại không thấy vui chút nào, thay vào đó cô cảm thấy rất nhiều áp lực? Nhạc Thanh Dao suy nghĩ một chút, "Kỳ thực nếu như anh bằng lòng cưới em, em sẵn sàng ký một hiệp ước trước hôn nhân, chẳng hạn như không chia tài sản của anh." "Không cần." Bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ rằng kiếp này mình sẽ phải xa cô.
"Đến rồi." Tiêu Chính Vũ dừng xe.
Nhạc Thanh Dao cởi dây an toàn, trong một giây tiếp theo, khuôn mặt của cô đã tới gần nhẹ nhàng hôn lên môi anh, nói: "Một nụ hôn tạm biệt." Nhạc Thanh Dao vừa định rời đi, Tiêu Chính Vũ đã giữ cô lại bằng một tay và hôn lại, nụ hôn này dịu dàng và kéo dài.
Dư Hân Khiết và Hoàng Tư Nhã đang đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này qua cửa kính trước của chiếc xe.
Hoàng Tư Nhã nói, "Tại sao họ vẫn ở bên nhau." Dư Hân Khiết không trả lời, cô ta quay lưng bỏ đi.
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của Nhạc Thanh Dao sau kỳ nghỉ dài, cô đã tham gia một sự kiện từ thiện và cùng một số người nổi tiếng đến những nơi nghèo khó để thăm người già và trẻ em ở những vùng nghèo khó.
Đi hơn 6 tiếng theo nhóm hoạt động đến một huyện nhỏ bằng ô tô, hoạt động sẽ bắt đầu vào sáng sớm ngày mai, vì vậy cô phải ở lại một đêm.
Ngày hôm sau, cô cùng nhóm đi vòng quanh một vài ngọn đồi để đến địa điểm hoạt động.
Các hoạt động bao gồm phân phát nhu yếu phẩm hàng ngày cho các gia đình nghèo và đồ dùng học tập cho học sinh nghèo.
Điểm dừng chân đầu tiên là một trường tiểu học chỉ có 30 học sinh.
Những học sinh còn đang trong lớp khi nghe tin một minh tinh đang đến thì vui mừng chạy ra ngoài.
Nhạc Thanh Dao l lấy ra bút và sổ tay, nói với đám trẻ đang vội vàng chạy tới: "Đừng lo lắng, ai cũng có...!Vừa rồi ai không lấy được vở, chỗ này còn...!" Một cậu bé nhận được một cuốn sổ đẹp và cười rạng rỡ: "Cảm ơn chị".
Nhạc Thanh Dao sờ sờ đầu cậu, "Chăm chỉ đọc sách nha!" "Vâng." Sau khi ở lại trường hai tiếng, phát văn phòng phẩm và đồ ăn nhẹ, cô chơi trò chơi với chúng và giảng bài.
Sau bữa trưa, lại đi phát nhu yếu phẩm hàng ngày cho những người già neo đơn và những gia đình nghèo.
Mấy nghệ sĩ chia ra hoạt động riêng lẻ.
Nhạc Thanh Dao đã đến một gia đình ở lưng chừng núi, là một ngôi nhà gỗ, tường đã đen lại.
Điều này cho thấy có thời gian đã lâu.
Có một ông già và một phụ nữ mang thai ở nhà, các con trai và con gái của ông đều đang làm việc bên ngoài.
Ông cụ không hiểu tiếng phổ thông cho lắm, lại hơi bị điếc nên Nhạc Thanh Dao rất khó giao tiếp.
Vì vậy cô phải kiên nhẫn sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.
Ông cụ nhận món quà, mỉm cười hạnh phúc và liên tục nói lời cảm ơn bằng tiếng phổ thông không chuẩn.
Ở đằng kia, một người phụ nữ mang thai năm sáu tháng đang gánh hai thùng nước bên giếng và chuẩn bị đi vào rừng.
Nhạc Thanh Dao thấy cô ấy vẫn làm việc nặng như vậy với cái bụng bự, vội vàng đi về phía trước, "Tôi sẽ giúp cô." "Không, tôi có thể tự làm được", người phụ nữ nói.
"Bụng cô to vậy rồi, nghỉ ngơi một chút, đừng làm việc nặng." Người phụ nữ mặt mày đen sạm, nở nụ cười, "Không sao, mọi người ở đây khi mang thai vẫn làm như vậy." Nhạc Thanh Dao tưởng tượng mang thai...!tháng sẽ như thế nào, còn phải làm công việc nặng nhọc như vậy? Nghĩ lại ngày đó, cô chỉ nhảy một điệu valse chậm cũng sẩy thai.
Tại sao cô lại yếu đuối như vậy? Sau sự kiện này, Nhạc Thanh Dao không ngừng suy nghĩ về vấn đề, "Tĩnh Lan, em có nhớ ngày chị bị sảy không?" "Chị Dao, sao đột nhiên chị lại nhắc đến chuyện đó?" Nhạc Thanh Dao trầm tư nói: "Chị vẫn luôn có sức khỏe tốt.
Buổi khiêu vũ ngày đó động tác nhẹ như vậy, nhưng lại bị sẩy thai.
Bây giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy kỳ quái." " "Bác sĩ đã nói gì?" "Bác sĩ không nói gì với chị." Ngày hôm đó Nhạc Thanh Dao bị sẩy thai, phải giải phẫu tử cung, mất máu và chóng mặt, cô không để ý đến lời bác sĩ nói.
Cô luôn ngầm cho rằng mình bị sẩy thai vì nhảy nhót khiến thai nhi bị tác động.