“Em xin lỗi.” Giọng Doãn Đình rõ ràng vừa mới khóc xong. Trên thực tế, cô đã ngồi trước màn hình máy tính rất lâu, nhưng không nghĩ ra được cách nào để xử lí chuyện này. Những lời lên án và chửi mắng cứ lũ lượt kéo tới. “Em xin lỗi.” Doãn Đình đã khóc một trận, nhưng giờ nghe giọng của Cừu Chính Khanh, nước mắt lại rơi xuống. “Em lại gây thêm phiền phức cho các anh rồi. Em thật ngu ngốc. Em không nghĩ tới sẽ thành ra thế này. Em không giống những lời người ấy nói. Nhưng em đọc đi đọc lại những gì người đó viết, lại không biết phản bác thế nào. Xin lỗi, một cuộc thi hay như thế này, bị em làm hỏng hết rồi.”
Cừu Chính Khanh nghe giọng cô có chút đau lòng, vội nói: “Không cần xin lỗi, em không làm gì sai cả. Cuộc thi vẫn đang tiến hành, không bị phá hỏng”.
Doãn Đình sụt sùi: “Em muốn cứu vãn nó, nhưng ngồi nửa ngày trời, cũng không nghĩ ra mình có thể làm gì. Cảm thấy dù em có nói gì cũng sẽ bị chỉ trích. Nhưng nếu lựa chọn cách im lặng cũng không được. Em không biết phải làm thế nào cả”. Cô càng nói càng thấy buồn, “Cuộc thi đang yên đang lành của các anh, đã bị em liên lụy rồi. Họ còn chỉ trích cả anh, cả Tú, đều là những lời rất khó nghe. Em xin lỗi”.
“Thôi nào, đừng xin lỗi nữa. Chuyện này không phải do em. Trên mạng là vậy. Em không thể khống chế việc người khác nghĩ gì, cũng không thể khống chế được người khác làm gì”.
“Nhưng là do em mà ra. Nếu em suy nghĩ kỹ hơn, nếu em không viết những dòng kia, thì không khiến người ta nghi ngờ, cũng không dẫn tới những lời mắng chửi như ngày hôm nay rồi.”
“Anh đã nói không phải tại em. Nếu không có em, anh cũng không nảy ra ý tưởng mà đề xuất cuộc thi này. Vì em nên mới có cuộc thi này.” Cừu Chính Khanh cố an ủi cô.
Không ngờ Doãn Đình càng buồn bực hơn: “Em càng áy náy hơn nữa. Anh tốn nhiều tâm tư vì em như thế, em lại gây phiền phức. Khiến tâm huyết của mọi người đổ xuống sông xuống biển”.
“Tiểu Đình, bây giờ em không đủ tỉnh táo để suy nghĩ. Em hoàn toàn không nghĩ tới những lời người ta buộc tội em là sai. Em không cần tự trách bản thân vì chuyện mình không làm. Đúng là anh cũng bị chỉ trích, nhưng xét từ khía cạnh nào đó lại là chuyện tốt, anh là người yêu em, những chuyện cùng chung hoạn nạn thế này sẽ giúp tăng thêm tình cảm không phải sao? Em vẫn luôn dạy anh mà, chuyện gì cũng phải nhìn vào mặt tốt của nó. Bây giờ chúng ta đang nhìn về mặt tốt đó. Có chất vấn, có tranh luận đúng là khiến người ta mất vui, nhưng cũng sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, nếu xử lí thỏa đáng, sẽ có càng nhiều người hiểu và đồng tình với hoạt động của chúng ta, về mặt thương mại mà nói, đây không phải là chuyện xấu.”
“Nhưng đâu có giống nhau. Mấy trò gi¬an lận anh nói lúc trước là có người giật dây, các anh có thể khống chế được, còn cái này không phải gi¬an lận, là phê phán. Những lời mắng chửi khó nghe kia đang hạ thấp cuộc thi. Họ còn nói cả anh, toàn những lời khó nghe. Rõ ràng anh rất xuất sắc, rất chăm chỉ làm việc, nhưng họ không biết, họ chế nhạo anh, châm chọc anh.” Doãn Đình nghĩ đến việc này thì khó chịu vô cùng.
“Tiểu Đình à.” Cừu Chính Khanh cố gắng suy nghĩ xem làm sao có thể khuyên cô, “Em quen họ sao?”.
“Ai?”
“Những người mắng chửi anh trên mạng.”
“Em không quen.”
“Anh cũng không quen.” Cừu Chính Khanh nói, “Cho nên, sao chúng ta phải vì những người xa lạ mà buồn chứ. Anh xuất sắc hay không, cố gắng hay không, họ chẳng hề bận tâm. Em buồn hay không, họ cũng không để ý. Vì chỉ nói qua mạng in¬ter¬net nên khiến họ có cảm giác an toàn và hưng phấn, có thể tùy ý nhận xét, không cần chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Em bảo họ đến công ty gặp thẳng anh và nói những lời đó, xem họ có dám không?”.
Doãn Đình sụt sùi, lí lẽ này cô hiểu, nhưng khi phải đối mặt với nó vẫn thấy rất buồn, “Nhưng… nhưng cũng vì vậy họ sẽ càng làm lớn chuyện hơn. Cuộc thi này phải làm sao? Em thấy trong phần bình luận có người tuyên bố rút khỏi cuộc thi rồi. Còn có người nói Tú làm ăn không thật thà, sau này không mua nữa. Em hại công ty các anh thành thế này, em thật không biết nên làm thế nào để cứu vãn nữa. Thật xin lỗi”.
“Bên Tú có bộ phận quan hệ công chúng chuyên xử lí chuyện này, họ đang chuẩn bị đưa ra phát ngôn chính thức. Tạm thời em đừng làm gì cả, đừng tranh cãi với họ, đừng giải thích, đợi họ lên tiếng trước. Bên ‘Tú’ sẽ cho người liên lạc với em, giải thích với em hướng phát triển của sự việc. Nếu có gì cần em làm, họ sẽ trao đổi với em. Nếu em có thắc mắc hay suy nghĩ gì, cũng có thể nói với họ, không thì bàn bạc với anh cũng được.”
Doãn Đình im lặng một lúc mới nói: “Em nghĩ, chắc em không thể tiếp tục tham gia cuộc thi rồi”.
“Em nghĩ như vậy thật à?” Giọng Cừu Chính Khanh trở nên cứng rắn, “Đây không phải lời mà thiên sứ của anh sẽ nói. Thiên sứ của anh rất dũng cảm”.
Doãn Đình hít sâu một hơi: “Em đâu phải thiên sứ, em chỉ là một người bình thường thôi”.
“Đúng vậy. Em cũng là một người bình thường, em không phải tiền, sao có thể khiến ai ai cũng thích em được. Họ đã không thích em, em còn lãng phí tình cảm cho họ như vậy thì thiệt thòi lắm, em ngốc quá đi.”
Doãn Đình không nói gì.
Cừu Chính Khanh hỏi cô: “Em đang ở nhà à?”.
“Vâng.”
“Tốt, vậy bây giờ em nghe lời anh. Tắt máy tính đi, đừng xem nữa. Đi rửa mặt, uống một cốc nước, sau đó lên giường nghỉ ngơi. Đừng tiếp tục theo dõi những tin tức trên mạng nữa, kệ họ đi.”
Doãn Đình suy nghĩ một lúc, trả lời: “Vâng.”
“Nếu muốn có người ở bên cạnh, có thể tìm bạn bè em, hoặc qua chỗ anh.”
“Em vẫn muốn ở một mình hơn.”
“Được.” Giọng Cừu Chính Khanh đã thả lỏng phần nào, “Nghe lời anh, tắt máy tính, cũng đừng dùng điện thoại lên mạng, đi rửa mặt trước đã. Hết giờ làm, anh sẽ qua đón em, được không?”.
“Được ạ.”
“Vậy bây giờ đã tắt máy chưa?”
Doãn Đình nhìn màn hình máy tính, rất muốn lướt qua xem tình hình thế nào rồi, nhưng nhớ những lời Cừu Chính Khanh vừa nói, cô cắn răng, tắt máy. “Em tắt rồi.”
“Tốt lắm. Còn muốn nói gì nữa không?”
Doãn Đình suy nghĩ, lắc đầu: “Thôi, em đi rửa mặt”.
“Được. Có gì thì gọi cho anh, được không?”
“Vâng.”
Doãn Đình cúp máy, trong lòng vẫn thấy rất khó chịu. Nghĩ đến những lời chỉ trích đó, suýt nữa lại bật khóc. Cô đứng lên, đi rửa mặt, sau đó lên giường nằm. Nhắm mắt lại cố gắng thả lỏng, một lát sau, thấy trong lòng thoải mái hơn rồi. Cừu Chính Khanh đã nói, cô là người thế nào, cô sống ra làm sao, những người kia đều không hề quan tâm, họ không biết cô, cô cũng không biết họ.
Cô hít một hơi thật sâu, cô không nên vì họ mà buồn. Cảm xúc của Doãn Đình thế nào cũng không thay đổi được chuyện họ coi thường và phê phán cô. Vì vậy cô không cần phải buồn, cô nên lấy lại tinh thần rồi giải thích một chút. Nhưng nên giải thích thế nào? Cô thật sự biết trước cuộc thi sẽ diễn ra, thậm chí Cừu Chính Khanh còn nói, cuộc thi này được thực hiện vì cô. Nếu nói như vậy, người ta sẽ càng khinh miệt, mắng chửi và chế giễu thêm thôi, sẽ lại nói cô khoe khoang, không có não?
Quả thực, Doãn Đình nhờ có quan hệ của Cừu Chính Khanh mới lên được bảng giới thiệu. Đây đúng là đi cửa sau còn gì. Làm sao để giải thích đây?
Doãn Đình càng nghĩ càng thấy mình không đúng. Thậm chí cô còn thấy lời của người kia nói cũng có lí, chẳng qua đối phương suy đoán ác ý, nói toàn những lời khó nghe, còn công kích cá nhân.
Doãn Đình thở dài, đúng là không thể suy nghĩ tiếp. Theo tình hình hiện tại, bất luận cô viết gì, đăng gì cũng sẽ bị chỉ trích, bị cười nhạo. Cô không muốn vậy, cái cô muốn chia sẻ, muốn truyền tải là niềm vui và hạnh phúc, không phải như lúc này đây. Nhớ đến một đống chứng cứ nêu ra trong bài mắng chửi kia, những từ ngữ ghê tởm gì đó, Doãn Đình quả thực không còn dũng khí đăng bài, tiếp tục tham gia cuộc thi nữa.
Cô nghĩ rồi lại nghĩ, tâm trạng không có cách nào bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn không nghĩ ra cách để giải quyết. Chợt điện thoại reo lên, cô cầm lên xem, là một người bạn gọi đến, cô đoán chắc là muốn hỏi chuyện trên mạng, cô thật sự không có tâm trạng để trả lời, vậy nên từ chối cuộc gọi. Doãn Đình gửi một tin nhắn qua: “Xin lỗi, có gì chúng mình liên lạc sau”.
Bên đó chắc đã hiểu, không gọi lại nữa.
Một lát sau, Tần Vũ Phi, Thẩm Gi¬ai Kỳ, Mao Tuệ Châu và rất nhiều bạn bè đều gọi đến, Doãn Đình từ chối toàn bộ, gửi tin nhắn kia cho tất cả bạn bè. Sau đó, họ đều không gọi lại nữa.
Doãn Đình đã đoán đúng, những người bạn đó đều vì chuyện trên mạng mà muốn an ủi cô, thấy cô không nhận cuộc gọi cũng không làm phiền nữa. Nhưng Doãn Dình không biết, đám chị em của cô đã tức tốc lập thành một đội, bắt đầu chiến đấu với những người công kích cô trên mạng kia.
Bà bầu Tần Vũ Phi tuy bụng đã lớn nhưng sức chiến đấu không hề yếu kém, trực tiếp gắn tên người viết bài kia, trả lời lại: “Cả tiếng người cũng nói không xong, còn học đòi theo người ta cười. Lúc cô cười thì làm ơn soi gương đi, có công hiệu giảm béo đó”.
Thẩm Gi¬ai Kỳ cũng biết bài đáp trả: “Tiểu Đình vừa khờ vừa ngốc, cả ngày tôi đều trêu chọc cô ấy cho vui. Nhưng xin lỗi, nếu có người dám ức ђเếק cô ấy, tôi tuyệt đối không bỏ qua. Cô ấy đúng là có người yêu vừa cao đẹp trai lại giàu đó, thế nào? Không được à? Bản thân cô ấy cũng vừa đẹp vừa trẻ vừa giàu, thế nào? Không được chắc? Bài đăng của cô ấy có nội dung buồn cười cỡ nào? Buồn cười hơn của cô được sao? Cô nên đọc lại cho kỹ những gì cô ấy viết trong suốt năm năm qua đi, học hỏi thế nào gọi là vẻ đẹp tâm hồn. Người như cô, đã không nhìn thấy cái đẹp ẩn giấu bên trong thì thôi đừng nói chuyện ước mơ nữa! Vì cô có đi đến chân trời góc bể cũng không tìm được đâu. Trong mắt nhìn gì cũng thấy xấu xa nên mới ác ý công kích người khác, mở miệng ra toàn nói những lời dơ bẩn, lấy đâu ra ước mơ? Ước mơ nhìn thấy cô sẽ bỏ chạy thục mạng, còn vừa đi vừa hét: Cứu tôi với, cô ta quá đáng sợ, đừng để cô ta đến gần tôi”.
Người hâm mộ của Doãn Đình cũng không nhàn rỗi. Họ lật lại những bài đăng trước đây trên Wei¬bo và Blog của Doãn Đình, chứng minh cô là người lương thiện, thích viết những câu chuyện nhỏ truyền cảm hứng cho người khác. Cô đã từng đến rất nhiều nơi trên thế giới, hoàn toàn đủ tư cách tham gia “Hành trình đi tìm ước mơ”, đủ tư cách để lên mục giới thiệu. Hơn nữa cô cũng chỉ lên mục giới thiệu có một ngày, giống với trường hợp của những thí sinh khác. Còn chuyện cô và bạn trai, mọi người đều thấy đó là một mối tình ngọt ngào dễ thương, ai ai cũng chúc phúc.
Với thân phận của bạn trai, cô có thể biết trước thông tin về cuộc thi, sau đó mới tham gia, không thể vì thế mà nói cô ấy gi¬an lận được. Tham gia cuộc thi đi mua giày, cứ cho là quảng cáo thì làm sao? Cuộc thi này đâu phải rút thăm, mà dựa vào số phiếu bình chọn, không thích thì đừng bỏ phiếu cho Doãn Đình là xong. Muốn thu thập chứng cứ, thì phải trình ra được chứng cứ gi¬an lận phiếu bầu kìa, những cái khác, đều là tự cô nàng blog¬ger kia suy đoán, tưởng tượng ra, rõ ràng là vu khống.
Hai bên mỗi người một câu, khai chiến kịch liệt trên mạng. Những người công kích Doãn Đình hiện đang chiếm thế thượng phong.
Hơn ba giờ chiều ngày hôm đó, ban tổ chức của Tú lên tiếng giải thích. Chủ ý có vài điểm:
1. Để đảm bảo cuộc thi có thể tổ chức thành công, trong gi¬ai đoạn chuẩn bị, công ty đã chủ động mời một số người nổi tiếng trên mạng tham gia. “Đình Đình Ngọc Lập 413” là một trong số đó. Trang cá nhân của cô ấy đã hoạt động được năm năm, có hơn hai nghìn bài viết, đa số đều là nhật ký du lịch, giới thiệu món ăn ngon và niềm tin vào cuộc sống, đầy tinh thần tích cực, thu hút vài chục nghìn người theo dõi. Hơn nữa trên trang Wei¬bo, cô ấy cũng thường xuyên tương tác với người hâm mộ. Do vậy, Đình Đình Ngọc Lập là người thích hợp tham gia cuộc thi này. Trước khi công bố cuộc thi, công ty đã gửi lời mời tới một trăm năm mươi người nổi tiếng, những người đó có muốn tham gia hay không là quyết định cá nhân của họ. Công ty không hề có bất cứ lời hứa hẹn hay điều kiện nào không thỏa đáng với một trăm năm mươi người này, tài khoản dự thi của họ không khác gì những người khác, cũng trải qua trình tự như nhau, tuân thủ chung một nguyên tắc. Chúng tôi hoan nghênh các bạn tham gia kiểm chứng.
2. Bạn trai của “Đình Đình Ngọc Lập 413” đúng là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Vĩnh Khải, ông Cừu Chính Khanh. Cuộc thi này không phải hình thức rút thăm tặng quà, cũng không do ban tổ chức bình chọn ra người chiến thắng cuối cùng, mà do công chúng quyết định. Web¬site của cuộc thi do bên thứ ba quản lí và giám sát, vì vậy về nguyên tắc không có quy định hạn chế người thân của nhân viên tập đoàn cùng công ty khác tham gia cuộc thi. “Đình Đình Ngọc Lập 413” có tư cách tham gia.
3. Trang hoạt động cá nhân của “Đình Đình Ngọc Lập 413” từ tối qua – ngày Mười một tháng năm được đưa lên vị trí trang đầu là vì nội dung bài viết của cô ấy phong phú, có sức truyền tải sâu rộng, đáng để ban tổ chức giới thiệu đến mọi người. Trang chủ của cuộc thi cũng có nói rõ về mục giới thiệu, mỗi ngày ban tổ chức sẽ chọn ra mười bài viết có nội dung xuất sắc để đưa lên, thời gi¬an từ 17:00 ngày hôm trước đến 17:00 ngày hôm sau, hai mươi tư tiếng sẽ đổi một lần. “Đình Đình Ngọc Lập” và chín người khách được giới thiệu đều như nhau, không hề có đối đãi khác biệt.
4. “Đình Đình Ngọc Lập 413” cũng như những người dự thi khác, trong thời gi¬an cuộc thi diễn ra, cô ấy nắm giữ toàn bộ quyền tự chủ với nội dung trên trang cá nhân của mình. Từ khi bắt đầu đăng ký đến nay, có không ít người dự thi đăng bài cảm nhận sau khi sử dụng giày mang nhãn hiệu Tú, đây là sự ủng hộ cho Tú, chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn với các vị, cũng hứa rằng sau này sẽ tiếp tục cố gắng, không phụ sự tín nhiệm và yêu mến của mọi người.
5. “Hành trình đi tìm ước mơ” là một cuộc thi công bằng, kết quả cuộc thi do số phiếu của các bạn quyết định. Tú hoan nghênh những ý kiến quý báu từ các phía, cũng tiếp nhận sự giám sát về mọi mặt. Tú sẽ đảm bảo tư cách của mỗi người dự thi, không vì thân phận, bối cảnh, khu vực, nghề nghiệp hay những yếu tốt khác để các thí sinh tham gia phải chịu sự bất công.
6. Rất nhiều bạn đã đưa ra đề xuất của mình và kiến nghị với chúng tôi, đây đều là sự ủng hộ và yêu mến dành cho Tú, chúng tôi vô cùng cảm kích. Những nghi vấn và hiểu lầm vừa qua là sơ suất của chúng tôi. Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì đã khiến cho mọi người lo lắng và sẽ ghi nhớ kỹ, tránh gặp phải trường hợp tương tự. Tú sẽ tiếp tục cố gắng, cũng đảm bảo, cuộc thi lần này tuyệt đối không có quy tắc ngầm, toàn bộ quá trình đều công khai, mời mọi người giám sát.
Trước khi ban tổ chức đăng bài thanh minh này, bên Tú có liên lạc với Cừu Chính Khanh. Vì bộ phận quan hệ công chúng kiến nghị rằng, bất cứ nghi vấn nào cũng phải trả lời thẳng thắn, không quanh co, không né tránh, bao gồm cả việc liên quan tới thân phận bạn trai của Đình Đình Ngọc Lập. Vì vậy, họ cần nói trước một tiếng với Cừu Chính Khanh.
Cừu Chính Khanh đồng ý, còn nói có thể viết đầy đủ cả họ tên của anh, anh đồng ý gánh vác mọi trách nhiệm.
Mọi người trao đổi xong, thông báo được đăng lên.
Cừu Chính Khanh gọi điện báo cho Doãn Đình biết việc này, để cô chuẩn bị tâm lí.
Cuộc gọi đầu tiên, máy của Doãn Đình báo bận. Anh đợi hai phút sau gọi lại, cô mới bắt máy.
Doãn Đình nói với anh, lúc nãy ban tổ chức của Tú gọi cho cô, nói với cô là họ đã có cách xử lí chuyện này, đã đăng tải phát ngôn chính thức, hy vọng cô đừng rút khỏi cuộc thi.
“Ừ, anh cũng đang định nói với em chuyện này. Bên đó đã phát biểu lập trường của mình, đương nhiên muốn mọi người bình tĩnh lại, nhưng để cuộc thi ổn định lại như trước thì cần có thời gi¬an. Bất luận thế nào, bên Tú cũng đã tích cực xử lí và họ tin rằng có thể giải quyết việc này êm thấm. Chuyện còn lại, phụ thuộc vào em. Anh cũng không hy vọng em rút lui. Điều đó hoàn toàn không giúp được gì cả. Họ sẽ cho rằng em chột dạ, sẽ ăn mừng thắng lợi của mình, sẽ nhận định mình đã tiêu diệt được cái ác, chống lại được quy tắc ngầm, sẽ không nghĩ là đã vu oan cho em, khiến em bị tổn thương.”
Doãn Đình không lên tiếng.
Cừu Chính Khanh ngưng một lúc, tiếp tục nói: “Tiểu Đình, em đã hiểu chưa? Những người đó đang mù quáng nhận định những gì mình nói là đúng, họ chỉ tin vào những gì họ muốn tin, sẽ không chịu lắng nghe lời giải thích từ phía chúng ta. Họ sẽ hắt hủi, khinh miệt cũng như không chịu nhìn nhận vấn đề. Dù em có làm gì, kết quả vẫn vậy thôi. Em kiên trì đi tiếp, họ vẫn cho rằng em sử dụng quy tắc ngầm, em rút lui, họ vẫn cho là như thế. Thậm chí họ sẽ dương dương tự đắc, vu oan cho em, cảm thấy mình là hiện thân của chính nghĩa, là người hùng. Em nghĩ thử xem, em không làm gì sai, sao lại phải để cho họ đắc ý?”.
“Nhưng…”
Cừu Chính Khanh đợi cô nói tiếp, nhưng Doãn Đình lại không tiếp tục nói nữa.
“Đừng đầu hàng, Tiểu Đình.”
Doãn Đình cắn môi, cảm thấy mình thật nhu nhược. Cô rất muốn lớn tiếng nói “được ạ”, nhưng cô lại cảm thấy lo lắng, thật sự vô cùng lo lắng. Những lời chửi mắng châm chọc sẽ chôn vùi cô, quả thực cô không thể chịu đựng được.
“Em cảm thấy sợ.” Cô nhỏ giọng thừa nhận với Cừu Chính Khanh. “Em không biết phải chia sẻ các bài viết như thế nào nữa. Bất cứ bài đăng nào của em rồi cũng sẽ bị người ta châm chọc. Họ nói rất khó nghe, em… em vốn định hôm nay sẽ viết về mẹ em, viết về Tú, nhưng như vậy chắc chắn họ sẽ nói em quảng cáo, sẽ nói em lấy người thân đã mất ra làm trò đùa, sẽ nói em giả vờ đáng thương, thậm chí có thể nói cả mẹ em. Em còn định khoe với mọi người em đã nhận lời cầu hôn của bạn trai, em định mua được nhẫn rồi thì chụp ảnh đăng lên. Nhưng giờ em không dám nữa. Họ sẽ chỉ trích, sẽ chế giễu em, cười nhạo em. Rồi lôi cả anh vào cuộc nữa. Em không biết phải làm thế nào, bất kể nội dung của bài viết là gì cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Nếu em không thể viết nữa, tham gia cuộc thi còn có ý nghĩa gì?”.
Cừu Chính Khanh âm thầm thở dài, những gì Doãn Đình nói đều là sự thật, nhưng anh vẫn kiên nhẫn khích lệ cô: “Tiểu Đình, những kẻ nói xấu người khác qua mạng không cần vốn, những người chỉ trích em, cũng bất phân thắng bại. Bất luận em sống thế nào, với họ mà nói, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng gì. Chỉ trích em xong, họ vẫn đi làm, vẫn kiếm tiền, vẫn về nhà ăn cơm, đến trường, dạo phố, đi mua sắm. Họ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào. Nhưng còn em, em thích viết blog như thế, lại vì bị hiểu lầm, bị mắng, nên không tiếp tục chia sẻ nữa sao? Đây không phải vấn đề có nên tiếp tục tham gia cuộc thi hay không, mà là chuyện liên quan cuộc sống của em. Em định không tiếp tục làm việc đó nữa sao?”.
Doãn Đình im lặng.
“Tiểu Đình.” Cừu Chính Khanh gọi tên cô, “Những người hâm mộ đều đang ủng hộ em, bạn bè em cũng thế. Còn có anh, vì thái độ sống tích cực của em mà anh đã yêu em. Tiểu Đình là người vui vẻ, lạc quan, chuyện gì cũng có thể tìm ra điểm tốt cùng vẻ đẹp ẩn chứa bên trong. Ở bên cạnh em, anh cảm thấy rất hạnh phúc. Anh hy vọng em sẽ mãi như vậy. Tiểu Đình, em phải dũng cảm lên”.
Doãn Đình cắn môi: “Được ạ”. Tiếc là giọng cô chưa đủ lớn, thái độ chưa đủ dứt khoát.
Cừu Chính Khanh biết bây giờ không thể ép cô, đổi lại là người khác phải chịu đả kích như vậy, hẳn họ cũng sẽ suy sụp, cũng cần thời gi¬an để chấp nhận. Tiểu Đình của anh rất thông minh, nhất định có thể nghĩ thông suốt.
“Tan ca anh qua đón em nhé?” Anh đổi qua chủ đề khác.
“Em… em không muốn đến bệnh viện, em sợ mình không khống chế được cảm xúc sẽ làm bố lo lắng.”
Cừu Chính Khanh suy nghĩ: “Vậy tan ca anh sẽ ghé qua bệnh viện thăm bố em, sau đó qua đón em đi ăn tối”.
“Vâng.” Doãn Đình đồng ý.
Hai người hẹn nhau tối gặp sẽ tiếp tục nói chuyện, sau đó thì cúp máy.
Doãn Đình ngẩn người một lúc, lại lấy điện thoại vào mạng, lên web¬site và Wei¬bo của cuộc thi.
Trên mạng, thông báo của Tú vừa được đăng tải, cư dân mạng ngay lập tức náo loạn.
Có người mắng Tú và Doãn Đình không biết xấu hổ. Còn nói “Đình Đình Ngọc Lập 413” có lai lịch gì vậy, ngoài cấu kết với Phó tổng giám đốc của Vĩnh Khải, còn có quan hệ với lãnh đạo cấp cao của công ty. Sau đó có người thay “Đình Đình Ngọc Lập 413” đứng ra tranh cãi, cả Giám đốc phòng Quan hệ công chúng của tập đoàn, cũng là đại tiểu thư của Vĩnh Khải cùng vài vị thiên kim cùng phu nhân của mấy doanh nghiệp khác nhảy vào bênh vực cô. Thế là một số người lại kích động nói rằng: “Thật khó mà trách được, mặt dày thật đấy! Chỉ là một đám cậu ấm cô chiêu, suốt ngày khoe khoang, mua hàng hiệu, tiêu tiền của bố mẹ, vừa thấp kém lại đáng khinh”.
Còn có người cố ý mở một tài khoản mới, tự xưng mình có bạn đang làm ở Tú, biết được một chuyện vô cùng đáng tin cậy. Căn cứ theo tin nội bộ của Tú, thật ra cuộc thi lần này sớm đã quyết định để “Đình Đình Ngọc Lập 413” làm quán quân, cuộc thi này tổ chức vì cô ta mà. Nhưng người ta không phải vì tiền thưởng, mà muốn thông qua cuộc thi này tạo dựng hình tượng “cô hàng xóm đáng yêu”, sau đó sẽ ra sách, làm tiết mục truyền hình, Vĩnh Khải dự định đầu tư cho cô ta đóng phim, tạo một bàn đạp để dấn thân vào ngành giải trí. Còn chuyện vì sao phải đi một vòng lớn như thế, nguyên nhân rất đơn giản, không có bàn đạp thì không thể nổi tiếng được. Cho nên mới tổ chức cuộc thi này ra để nâng đỡ cô ta.
Tin tức này nhanh chóng có rất nhiều lượt chia sẻ, dân tình phẫn nộ, mắng chửi đầy rẫy. Rất nhiều thí sinh tuyên bố rút khỏi cuộc thi, trong đó có một số người tự nhận mình sau khi nhận được lời mời thấy rất thú vị nên mới tham gia. Không ngờ nội bộ ban tổ chức lại xấu xa, đen tối và tồi tệ như thế. Còn có người chạy đến chỗ những người nổi tiếng như “Khinh Khí Cầu”, “Cô Gái Thích Đi Bộ”… để tố cáo, khuyên họ đừng mắc lừa, đừng để công ty sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu để lợi dụng, loại tiện nhân như “Đình Đình Ngọc Lập 413” chỉ đáng đạp dưới chân.
Mấy người nổi tiếng kia đều không lên tiếng, không bình luận bất cứ lời nào. Họ cũng nhận ra tình hình hôm nay không tốt lắm, nên cũng không đăng bài mới, cũng không viết gì trên Wei¬bo. Bình luận tràn ngập tài khoản cá nhân, họ đều không trả lời.
Cái “tin tức nội bộ” kia thật sự quá đáng, đã đi quá xa rồi. Phía ban tổ chức của Tú phản ứng rất nhanh, lại đăng bài thanh minh. Tuyên bố “tin tức nội bộ” kia không đúng sự thật, họ đã báo cảnh sát, đã lưu lại chứng cứ, sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật về việc lan truyền tin đồn thất thiệt.
Thông báo này lại dấy lên sóng gió.
Không lâu sau, “tin tức nội bộ” đã bị xóa. Người tiết lộ tin tức kia cũng không nói thêm lời nào nữa. Nhưng dù vậy đi chăng nữa, hạt giống nghi ngờ đã được gieo vào lòng công chúng. Rất nhiều người kiên trì cho rằng Tú đã uy ђเếק người tiết lộ thông tin, còn thông đồng với bên quản trị web¬site ép xóa bỏ Wei¬bo của người tiết lộ. Thế là họ tích cực truyền tải hình chụp của tin tức đó, tuyên bố “Dù xóa mất bài đăng, nhưng không xóa được đôi mắt sáng suốt và lòng chính nghĩa của quần chúng”.
Cũng có người đứng về phía Tú, cho rằng bài thanh minh đầu tiên hợp tình hợp lí, quả thật không thể vì thân phận của người ta mà tước quyền tham gia của họ. Cũng có người xem lại trang cá nhân của Doãn Đình, thấy nội dung rất thú vị, không giống những gì mà mọi người chế giễu. Còn hai bài thanh minh được phía ban tổ chức đưa ra vừa kịp thời lại dứt khoát. Nếu người tiết lộ tin đồn thất thiệt không chột dạ, sao lại phải xóa đi? Sao không dám ra mặt đối chất?
Những người tin vào tin đồn kia lại chỉ trích phía ủng hộ Tú là ngu ngốc, người ủng hộ mắng đối phương không chỉ ngốc mà còn hơn thế. Tóm lại tranh cãi không ngừng, rất nhiều lời tục tĩu.
Doãn Đình đọc xong, trong lòng lạnh tanh. Lại thấy có rất nhiều người hâm mộ và bạn bè đứng ra giúp cô tranh cãi, còn bị đối phương vây lại mắng nhiếc, cô càng buồn hơn. Vốn cô không nên xem những cái này, nhưng lại không kiềm chế được, đọc kỹ từng bình luận một.
Vừa đến sáu giờ, Cừu Chính Khanh vội vàng rời khỏi công ty, chạy qua bệnh viện. Doãn Quốc Hào đã biết chuyện. Vì Doãn Đình có gọi điện cho Doãn Thực nói hôm nay cô không đến bệnh viện, Doãn Thực đương nhiên cũng đã nhận được tin, nên đành phải nói cho ông già nhà anh biết. Doãn Quốc Hào gọi điện thoại cho con gái, nhưng Doãn Đình chỉ bảo ông đừng lo lắng rồi không nói gì nữa.
Cừu Chính Khanh đến, thuật lại tình hình cụ thể, cũng nói với ông suy nghĩ của mình. Anh kiên trì không muốn Doãn Đình rút lui. Doãn Quốc Hào đau lòng cho con gái, nói Doãn Đình muốn sao cũng được.
“Cô ấy lùi bước thế này, thì không còn là Tiểu Đình lạc quan nữa. Bác phản đối chúng cháu bên nhau, chính là sợ cô ấy không vui. Nói đau dài chi bằng đau ngắn. Tình hình bây giờ cũng vậy. Một khi cô ấy đầu hàng, hẳn sẽ cảm thấy rất buồn.” Cừu Chính Khanh nói, “Cháu nghĩ cho cô ấy, cũng như bác vậy. Cháu không thể chấp nhận việc cô ấy bị tổn thương. Cho nên, việc này cháu sẽ kiên trì khích lệ cô ấy, cùng cô ấy vượt qua khó khăn này”.
Cừu Chính Khanh cũng nói với ông Doãn việc anh đưa Doãn Đình đi ăn tối để thoải mái tâm tình. Còn nói hôm qua đã cầu hôn Doãn Đình, cô ấy đã đồng ý. Nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này, khiến tâm trạng cả hai rối bời, làm hỏng mất thời cơ của anh. Nhưng dù thế nào, anh cũng phải nói với Doãn Quốc Hào một tiếng. “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, bác yên tâm ạ.” Dứt lời, Cừu Chính Khanh quay người rời khỏi phòng bệnh.
Doãn Quốc Hào trừng mắt nhìn theo bóng lưng anh, quay qua tố cáo với cậu con trai: “Con thấy không? Thái độ của cậu ta là thế nào? Thành ý trong lời cầu hôn cất ở đâu?”.
“Ở chỗ Tiểu Đình.” Doãn Thực buột miệng trả lời. Sau đó thì bị bố trừng mắt.
Doãn Thực vội sửa: “Đúng, đúng, thái độ anh ta thật không phải”. Anh còn không dám cho bố biết chuyện hôm trước bắt gặp em gái và Cừu Chính Khanh đang thân mật trên sô pha trong phòng khách.
Doãn Quốc Hào lại trừng mắt nhìn con trai. Doãn Thực nhướng mày: “Bố đang làm gì vậy ạ?”.
“Tôi trừng mắt chơi thôi.” Người làm cha không hề tỏ ra ngại ngùng chút nào.
Được thôi, Doãn Thực đưa tay sờ sờ mũi, con trai ngoan không đấu với bố. Lòng hiếu thảo này anh vẫn còn.
“Nhưng Chính Khanh nói rất đúng.” Doãn Quốc Hào đột nhiên nói tiếp. “Cậu ta nói đúng.”
Doãn Thực gật đầu. Anh cũng thừa nhận lời Cừu Chính Khanh nói quả không sai chút nào. Em gái anh không thể rút lui, càng không thể đầu hàng.
Cừu Chính Khanh đến nhà họ Doãn, thấy hai mắt Doãn Đình đỏ hoe. Trông cô rất suy sụp, không có một chút tinh thần nào.
“Em lại lén lên mạng?” Cừu Chính Khanh hỏi. Vừa nhìn đã biết Doãn Đình lại khóc rồi.
“Không phải nói bên đó đăng bài thanh minh sao, em muốn xem thử.” Doãn Đình rất buồn.
Cừu Chính Khanh không lên tiếng, anh kéo cô đến sô pha, để cô ngồi dựa vào lòng mình, sau đó bảo cô đi rửa mặt thay đồ, nói sẽ dẫn cô ra ngoài ăn.
“Hay là, gọi thức ăn nhanh đến đi anh.” Doãn Đình thấy rất thoải mái, được anh ôm, trong lòng cô dễ chịu hơn nhiều, không muốn động dậy, cũng không muốn ra ngoài, cứ trốn trong nhà thế này, cũng tốt lắm.
“Không được. Nhất định phải ra ngoài.” Cừu Chính Khanh rất kiên trì. Doãn Đình không thể cứ mãi trốn tránh, anh sẽ không bỏ mặc cô như thế. “Cơm dù sao cũng phải ăn, hơn nữa chúng ta đã hẹn rồi, hôm nay còn phải đi mua hoa và nhẫn đính hôn.”
Doãn Đình rất kinh ngạc: “Vẫn đi sao? Hay để hôm khác đi”. Hôm nay tâm trạng cô không được tốt, không muốn mang gương mặt tèm lem nước mắt đi chọn nhẫn.
“Phải đi!” Cừu Chính Khanh lôi cô đứng dậy, không cho cô dựa vào lòng anh nữa. “Em đã hứa với anh, không lẽ muốn nuốt lời? Buồn thì chắc chắn có, tổn thương cũng có, nhưng cơm vẫn phải ăn, phố vẫn phải dạo, cuộc sống của em đâu phải chỉ có bản thân em biết quý trọng. Nhanh lên, em đi thay bộ đồ đẹp vào.”
Doãn Đình bĩu môi, lê bước đi.
Cừu Chính Khanh theo cô vào trong phòng, giúp cô chọn một cái áo khoác màu đỏ. Khi Doãn Đình bước ra từ nhà vệ sinh, cô nhìn chiếc áo tông màu nóng rồi quay sang, quan sát Cừu Chính Khanh. Hôm nay anh không mặc âu phục màu đen mà đổi sang mặc màu cà phê. Cô suy nghĩ một lúc: “Em trang điểm đã”. Đã vậy rồi, thôi thì nghiêm túc một chút, trang điểm xong mới ra cửa.
“Được.” Cừu Chính Khanh đáp.
Doãn Đình ngồi trước gương bắt đầu trang điểm. Cừu Chính Khanh ở bên cạnh nhìn. Doãn Đình thấy ánh mặt chuyên chú của anh trong gương, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Cô quay lại giục anh: “Khi con gái trang điểm, anh đừng nhìn”.
“Nhìn thôi cũng không được sao?” Cừu Chính Khanh kháng nghị. Sau đó, anh bị Doãn Đình đuổi ra phòng khách xem ti vi.
Cừu Chính Khanh ra rồi. Doãn Đình nghe tiếng ti vi vang lên bên ngoài, nhìn lại mình trong gương. Thật xấu quá đi, mắt sưng húp lên, mũi lại đỏ đỏ. Cả gương mặt không có chút sức sống nào. Doãn Đình nhớ lại lời Cừu Chính Khanh nói, cô cắn răng, trang điểm thật đậm.
Nhìn mình trong gương dần trở nên có tinh thần, trong lòng cô đã thấy khá hơn.
Thay quần áo xong, khoác túi xách lên vai, Doãn Đình bước ra phòng khách. Cừu Chính Khanh bật ti vi nhưng không xem, ánh mắt anh dừng trên bàn trà, vẻ mặt anh thể hiện rõ sự nghiêm túc, không biết đang nghĩ gì.
“Em trang điểm xong rồi.” Doãn Đình nói.
Cừu Chính Khanh ngẩng đầu lên, mỉm cười với Doãn Đình. Anh bước qua ôm Doãn Đình vào lòng, hỏi cô: “Anh hôn em được không? Có trôi mất son không?”.
Không đợi Doãn Đình trả lời, anh đã hôn cô rồi.
Nụ hôn dịu dàng nhưng kéo dài, hôn xong, anh nhìn môi Doãn Đình: “Được rồi, sẽ trôi màu”.
Doãn Đình không biết nên nói gì, quả thật đã bại dưới tay anh. Cô kéo anh trở lại phòng, tô lại son cho mình rồi lau sạch vết son trên môi anh.
Cừu Chính Khanh đứng từ phía sau ôm cô, cùng nhìn vào gương. Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương, Cừu Chính Khanh cúi đầu hôn lên tóc cô, nói: “Em rất đẹp! Rất có tinh thần! Như vậy rất tốt”.
Doãn Đình thấy ấm áp, biết lời anh nói có ý gì.
Rất có tinh thần, vậy mới là Doãn Đình.
Hai người cùng ra ngoài ăn tối. Suốt bữa ăn, họ đều không nhắc đến chuyện trên mạng. Doãn Đình lấy lại tinh thần, nhưng khẩu vị vẫn không tốt lắm. Cô vẫn còn thấp thỏm, tuy biết rõ không nên chùn bước, nhưng biết và làm là hai chuyện khác nhau. Trong đầu cô vẫn chứa đầy những lời bôi nhọ, hiểu lầm và chê trách, những lời tục tĩu và châm chọc. Nghĩ đến việc từ nay về sau mỗi lần cô đăng một vài viết mới thì phải trải qua chuyện như thế này, cả người cô bất chợt run lên.
Ăn tối xong, Cừu Chính Khanh nắm tay cô chầm chậm đi đến cửa hàng trang sức. Anh nói muốn chọn một cặp nhẫn đính hôn. Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình giới thiệu cho họ, mang rất nhiều mẫu ra cho hai “thượng đế” lựa chọn.
Doãn Đình nhìn những chiếc nhẫn, lại nhớ ý định mua xong nhẫn sẽ chụp hình đăng lên mạng chia sẻ hạnh phúc của mình với mọi người, bây giờ lại không dám nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại hoảng loạn.
“Em thích cái nào?” Bên tai là câu hỏi dịu dàng của Cừu Chính Khanh.
Doãn Đình cắn môi, cố gắng gạt đi sự nhút nhát trong lòng. “Cái này được rồi.” Cô chỉ vào một đôi nhẫn có thiết kế rất đơn giản trên khay.
“Chắc chắn chứ?” Cừu Chính Khanh thấy cặp nhẫn này quá đơn điệu.
“Vâng.” Doãn Đình gật đầu. Anh nói là nhẫn đính hôn, không phải đến lúc kết hôn anh còn muốn mua một đôi nữa sao? Nếu do cô trả tiền, cô sẽ không do dự chọn cái đắt hơn, nhưng do anh móc hầu bao ra, cô tiếc tiền thay cho anh. Cô nhớ anh vẫn còn khoản trả góp phải thanh toán, anh đi làm vất vả như thế, kiếm tiền cũng không dễ dàng. Lúc Tết mua quà cho bố cô đã để anh tiêu quá nhiều rồi. “Em thích cái này.”
“Được.” Cừu Chính Khanh gật đầu với nhân viên cửa hàng, “Cô ấy thích cái này”.
Nhân viên tươi cười đo kích thước ngón tay cho Doãn Đình, xong lại đo cho Cừu Chính Khanh, sau đó cô ấy dẫn Cừu Chính Khanh đến quầy thanh toán. Doãn Đình ngồi lại đó, nhìn theo bờ vai rộng và bóng lưng của Cừu Chính Khanh, nhớ lại lời anh nói với cô: “Vấn đề không phải tiếp tục tham gia cuộc thi hay không mà là cuộc sống của em. Em không định tiếp tục chia sẻ cuộc sống của mình nữa sao?”.
Doãn Đình ngẩn người, nghĩ đến cuộc sống của cô.
Cuộc sống của cô thì có gì? Cô không cần cực khổ đi làm, cô rất may mắn không cần lo ăn lo mặc, có người thân yêu thương cô, có bạn trai yêu thương cô, còn có bạn bè quan tâm đến cô. Cuộc sống của cô chỉ xoay quanh việc bầu bạn với bố, chăm sóc anh trai, tìm quán ăn ngon, đi đến những nơi thú vị, giúp đỡ mọi người, sau đó chia sẻ những câu chuyện vui với bạn bè. Cuộc sống của cô chính là làm cho những người bên cạnh mình vui, làm cho bản thân mình vui. Cuộc sống của cô thực ra rất đơn giản.
Doãn Đình không có sự nghiệp lớn, không phải trải qua gi¬an nan trắc trở, mỗi ngày trôi qua, cô đều thong thả và tự do. Cô yêu cuộc sống của cô, cô cảm thấy hài lòng với nó.
Không tiếp tục chia sẻ cuộc sống của mình nữa sao?
Doãn Đình không thể tưởng tượng nổi, điều đó đáng sợ đến nhường nào.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cừu Chính Khanh, đột nhiên thấy tim đập rất nhanh. Cô đứng lên, đi qua chỗ Cừu Chính Khanh, cô muốn đứng bên cạnh anh. Đúng lúc Cừu Chính Khanh vừa thanh toán xong, anh cầm túi giấy đã được nhân viên cửa hàng gói lại, quay người, trông thấy Doãn Đình.
Anh bước nhanh qua đó, nắm lấy tay cô, cười: “Vẻ mặt của em nhìn cứ như trẻ con đi lạc vậy”.
Doãn Đình không nói gì, chỉ ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu lên vai anh.
“Giờ mình đi mua hoa, sau đó về nhà anh để em chơi cùng Đại Đại, có được không?”
“Vâng.” Cô chỉ cần ở bên anh là được.
Tiệm hoa nằm ngay bên kia đường, xe thì đỗ ở bên này. Cừu Chính Khanh bảo Doãn Đình đợi anh, anh tự qua đường mua hoa. Doãn Đình vẫn sa sút tinh thần, ngoan ngoãn nghe lời anh.
Cừu Chính Khanh bước nhanh qua đường, Doãn Đình không nhìn thấy bóng anh nữa, vậy nên cúi đầu nhìn xuống mặt đường dưới chân. Điện thoại reo mấy hồi chuông cô mới có phản ứng, lấy điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị một số lạ.
Cô bắt máy.
Đối phương hắng giọng, dường như đang căng thẳng: “Xin chào, xin hỏi có phải cô Doãn Đình không ạ?”.
“Phải.” Doãn Đình cũng căng thẳng theo.
“Tôi làm ở phòng nghiên cứu thị trường của Tú, tên tôi là Từ Đình.”
Tim Doãn Đình đập thình thịch liên hồi, không phải lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?
“À, mạo muội làm phiền cô rồi.”
“Có chuyện gì… xảy ra sao?” Doãn Đình khó khăn hỏi lại, bắt đầu tưởng tượng ra tình huống xấu nhất. Chẳng lẽ trên mạng lại nổ ra trận tranh cãi mới? Chẳng lẽ Tú không chịu được phiền nhiễu, cuối cùng thấy cô tốt nhất nên rút khỏi cuộc thi này? Vậy thì cô rút lui là được chứ gì? Mọi người đừng suy đoán, đừng thêu dệt, đừng mắng chửi nữa, đều là do cô, vì cô làm liên lụy một công ty đang yên ổn, liên lụy bạn bè và những người hâm mộ cũng buồn bực theo. Cô không gây phiền phức nữa, như vậy được chưa?
Doãn Đình muốn nói như vậy, nhưng lại không nói nên lời.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, khiến cho tâm trạng Doãn Đình như chìm xuống đáy vực.
“Tên của tôi cũng có một chữ Đình.” Đối phương lên tiếng rồi, nhưng lại nói như thế.
Doãn Đình ngẩn người, nghe đối phương nói tiếp: “Trên mặt tôi, chỗ dưới tai, có một cái bớt, rất xấu xí, mặt mũi tôi cũng không được xinh đẹp”.
Doãn Đình ngẩn người, cô ấy đang nói gì vậy?
“Một năm trước, á… xin lỗi, tôi hồi hộp quá, quên nói với cô, tôi là người hâm mộ của cô.”
Doãn Đình chớp mắt, cô hoàn toàn hồ đồ rồi.
“Ừm… tôi là người hâm mộ của cô. Một năm trước, tôi đã tình cờ thấy Wei¬bo của cô. Lúc đó tôi vừa tốt nghiệp được nửa năm, vẫn chưa tìm được việc làm. Thành tích của tôi rất tốt, nhưng vì xấu xí, rất nhiều công ty phỏng vấn xong đều không nhận tôi. Có nơi còn nói thẳng, ngoại hình của tôi không đẹp, nếu nhận tôi vào, sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng chung của toàn công ty. Cũng có nhà tuyển dụng lại nói, không thể để tôi tiếp xúc với khách hàng, sẽ bất lợi cho việc khai thác thị trường. Thật ra, vị trí tôi ứng tuyển đều là công việc trong phòng Mar¬ket¬ing hoặc Thị trường, không phải lễ tân hay quan hệ công chúng. Tôi nghĩ ngoại hình không phải là yếu tố tiên quyết, nhưng các công ty phỏng vấn đều để tâm đến vấn đề này.” Từ Đình cười, “Lúc đó tôi gần như tuyệt vọng, còn nghĩ, chẳng lẽ mình phải đi phẫu thuật thẩm mĩ sao?”.
Doãn Đình không lên tiếng, cô không rõ Từ Đình nói những chuyện này với cô là có ý gì.
Từ Đình cũng không đợi Doãn Đình phản ứng, cô tiếp tục nói: “Hôm đó, tôi nhận được thông báo phỏng vấn của Tú, tôi ứng tuyển vào vị trí nghiên cứu thị trường. Tôi vốn định ở nhà lên mạng, không muốn tiếp tục đi phỏng vấn nữa. Tôi không muốn lại nghe lời từ chối, dù sao cũng sẽ bị loại thôi. Trong lúc vô tình, tôi thấy một người bạn chia sẻ bài đăng trên Wei¬bo của cô. Tôi vẫn còn nhớ, lúc đó cô đã viết: Mùa đông mang đến giá lạnh, thân cây rũ cho lá lìa cành, nhưng vì sao, khi mùa xuân kéo về lá lại xanh? Đáp án của cô là: Bởi vì, dù là mùa đông lạnh giá hay thân cây cao ngạo, đều không thể ngăn cản lá xanh thể hiện cái đẹp của nó. Nó không có sự rực rỡ của hoa, cũng không có sự to lớn của cây, nhưng nếu không có nó, hoa và cây đều không hoàn mỹ. Chẳng điều gì có thể ngăn cản nó, vì nó vốn dĩ nên tồn tại. Chỉ cần cho nó chút ấm áp, nó sẽ gạt đi mọi trở ngại để thể hiện vẻ đẹp của mình.
Cô còn đính kèm một tấm ảnh, là hình chiếc lá xanh rất đẹp, một hình khác là chiếc lá đã vàng khô, cô vẽ trên đó một mặt cười cùng hai cánh tay lực lưỡng đang tạo dáng mạnh mẽ. Tôi có lưu lại hình đó, giờ nó vẫn đang là hình nền màn hình máy tính của tôi. Lần đầu tiên đọc, tôi thấy thật vô vị, nhưng tấm hình thì lại rất ý nghĩa. Sau đó tôi ngẫm nghĩ lại, cảm thấy những lời kia cũng rất hay. Những hình dung về lá rơi tôi từng thấy, đều là bi thương ảm đạm, chiếc lá rơi mạnh mẽ và có tinh thần như thế là lần đầu tôi thấy. Sáng hôm sau, tôi đã đi phỏng vấn. Tôi nghĩ, cả một chiếc lá cũng có sức sống mạnh mẽ như thế, tôi không nên suy sụp mà nên thử thêm lần nữa. Kết quả, tôi may mắn được nhận, sau đó làm cho Tú đến tận giờ”.
Doãn Đình hiểu rồi, cô gái Từ Đình này muốn an tủi cô. Doãn Đình cười khổ: “Cô Từ, cô được nhận là vì cô có năng lực, không liên quan gì đến chiếc lá cả”.
Từ Đình cười: “Tôi biết. Nếu một tấm hình lá rụng có thể đảm bảo tìm được việc thì làm gì có người thất nghiệp. Tôi muốn nói, những câu nói và hình ảnh lúc đó đã khích lệ tôi. Sau ngày hôm đó tôi bắt đầu theo dõi Wei¬bo của cô, những thứ cô đăng đều rất thú vị, trước giờ tôi chưa từng thấy cô viết những lời phàn nàn, tức giận hay tiêu cực, cô lúc nào cũng vui vẻ, cũng viết chỗ này rất vui, cái kia rất đẹp, tóm lại chuyện gì cũng đều tuyệt vời. Tôi xem xong tâm trạng sẽ thoải mái. Cứ nhìn nhận cuộc sống theo cách của cô, dù là nơi nào cũng sẽ thấy đẹp. Tôi rất ngưỡng một cô, rất thích cô.
Nghe Giám đốc của chúng tôi nói đến cuộc thi “Hành trình đi tìm ước mơ” này, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là cô. Cô từng đi rất nhiều nơi, viết rất nhiều 乃út ký du lịch, tôi thấy cuộc thi này đặc biệt thích hợp với cô. Sau này, nhìn tên cô trong danh sách một trăm năm mươi người được mời, tôi rất vui. Hôm qua, thấy cô trên mục giới thiệu, tôi cũng rất vui. Tôi còn nói với đồng nghiệp mình, tôi biết cô ấy, tôi dõi theo cô ấy lâu lắm rồi. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này, tôi nghĩ trong lòng cô nhất định rất khó chịu. Tôi biết Giám đốc của chúng tôi đã gọi điện cho cô rồi, chỉ với chức vị của tôi vốn không thể liên lạc với cô được. Nhưng tôi tìm cách lấy được số điện thoại của cô, tôi đặc biệt muốn nói cho cô biết suy nghĩ của mình, cho nên đã mạo muội gọi cho cô”.
“Cảm ơn.” Doãn Đình không biết nên nói gì.
“Tôi muốn nói với cô, những lời chất vấn, khiêu khích, và cả chế giễu, mắng chửi kia, đều không thể ngăn cản cô. Văn cô viết rất hay, hình cô chụp rất đẹp, quan trọng nhất là, cô cho tôi thấy được thế giới tươi đẹp trong mắt cô. Bài viết của cô giúp tôi thấy vui, có đôi lúc nhìn sự việc theo cách nhìn của cô, tôi thấy tích cực hơn. Tôi biết trên mạng có rất nhiều lời khó nghe, cô xem rồi sẽ tức giận. Cả ngày nay cô không xuất hiện, tôi thấy lo lắng. Tôi nghĩ để lại lời nhắn trên Wei¬bo có thể cô không đọc được, nên do dự rất lâu mới gọi cuộc điện thoại này. Tôi chỉ là một người hâm mộ nhỏ nhoi, chắc cũng không giúp được gì. Tôi chỉ muốn nói với cô, tôi rất thích bài viết của cô, thích những câu hỏi động viên người khác của cô. Cô nhất định, nhất định phải kiên trì, đừng bỏ cuộc. Cô còn nhớ không, cô từng viết, vì sao kẹo lại ngọt? Vì nó muốn làm bạn vui.
Câu này đã làm tôi cười, nói thật thì lúc mới đọc tôi cảm thấy câu này chẳng có ý nghĩa gì. Sau này ngẫm lại, hóa ra đúng là như vậy thật. Kẹo không phải nhu yếu phẩm, mà chỉ là thức ăn vặt, nhưng nó có thể làm người ta vui vẻ, nên rất nhiều người thích nó. Đình Đình Ngọc Lập, những gì cô cảm nhận về cuộc sống, chính là một viên kẹo. Người hâm mộ chúng tôi luôn ủng hộ cô, mỗi ngày đọc được những bài viết của cô, chúng tôi sẽ thấy vui.”
Doãn Đình thấy mũi mình cay cay, khóe mắt nóng lên. “Cảm ơn.”
“Tôi mới phải càm ơn cô. Cảm ơn cô đã mang niềm vui đến cho tôi. Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cô. Xin hãy cố lên.”
Một bàn tay lớn vươn qua, khoác lên vai cô. Doãn Đình cúp điện thoại, quay đầu lại, thấy gương mặt nghiêm nghị của Cừu Chính Khanh: “Ai gọi vậy?”.
“Một người hâm mộ.”
“Người hâm mộ?” Cừu Chính Khanh nhíu mày, “Là nam hay nữ?”.
Doãn Đình bật cười: “Là nữ ạ”.
Cừu Chính Khanh đưa bó hoa cho cô, sẵn tiện hỏi: “Người hâm mộ đó nói gì?”.
Doãn Đình nhận bó hoa, vừa định lên tiếng trả lời, một que kẹo đã được nhét vào miệng cô. Cừu Chính Khanh nói: “Kế bên tiệm hoa có một cửa hàng kẹo”.
Vị ngọt dần dần tan ra trong miệng Doãn Đình. Cừu Chính Khanh cúi người hôn lên gò má cô: “Em từng nói, lúc ăn kẹo sẽ thấy vui, đúng không?”.
Doãn Đình gật đầu.
Vì sao kẹo lại ngọt? Vì nó muốn làm bạn vui.
Cừu Chính Khanh muốn làm cô vui, nên anh là viên kẹo của cô. Từ Đình cũng muốn làm cho cô vui, nên Từ Đình cũng là kẹo. Còn cô? Cô muốn làm cho những người bên cạnh mình vui, nên cô cũng muốn trở thành một viên kẹo ngọt ngào.
Mỗi một người, đều có trái tim làm từ kẹo.