Cuối cùng chốt giao dịch với giá một vạn, Tô Mộc nhanh chóng đem cuộc đối thoại đánh thành văn bản gửi cho Thiên Qua.
Nhìn vào tin nhắn trên điện thoại, Thiên Qua sao chép số điện thoại của cô, tìm được tài khoản WeChat, đã gửi xin bạn tốt.
Tô Mộc từ chối.
"Bạn học Mạnh Tịch, thêm cái WeChat." Thiên Qua cười nói.
WeChat của anh, bao nhiêu người muốn thêm cũng thêm không được, hiếm khi chủ động một lần, còn bị từ chối.
"Người rảnh rỗi chớ quấy rầy." Lý do từ chối vô cùng có đạo lý.
"Tôi là thầy của em."
"Thì như thế nào?"
"Bạn học Mạnh Tịch, thêm WeChat, về sau học tập có vấn đề gì, đều có thể hỏi tôi."
"Không cần."
Thiên Qua: "..."
Dường như anh đang làm khó người khác, hóa ra anh đã bắt đầu không được người hoan nghênh sao?
"Thầy giáo, cảm ơn đã mời khách, tạm biệt." "Bạn học Mạnh Tịch, tạm biệt."
Ánh mắt Thiên Qua đuổi theo bóng dáng cô rời đi, mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất bên trong con ngươi màu xanh.
-
Các tiết học buổi chiều đều là giảng bài đông người, ở phòng học công cộng lớn, mấy lớp học cùng nhau.
Tô Mộc tìm được phòng học, Mạnh Doanh vừa thấy cô đến, vội vàng quan tâm tiến lên.
"Em gái, buổi sáng em đi đâu vậy? Làm sao cũng không liên hệ với em được, làm chị sợ muốn chết."
"Còn chưa chết."
Mạnh Doanh: "..."
Còn ấp ủ tràn ngập lời nói quan tâm, toàn bộ đều bị nghẹn trong cổ họng.
Vậy rồi muốn cô ta tiếp lời như thế nào!?
Tô Mộc đi ngang qua người cô ta, đến chỗ bên cạnh Tang Hạ đang ngồi một mình ngồi xuống.
"Doanh Nhi, bên này, đừng ngồi cùng dã nhân kia?"
"Đúng đó, thật không biết trường học sao còn để con nhỏ đó trở về tiếp tục học tập, lúc trước làm bị thương nhiều người như vậy, chúng ta phải tránh xa một chút, ai biết ngày nào đó nó lại phát điên lên." "Suỵt, đừng để nó nghe được, nếu không nó đi mách lẽo thầy giáo, ha ha ha..."
"Tự mình đả thương người thì thôi, còn để anh Mạnh Nghiêu đến trường học tạo áp lực, cho rằng mình là ai, tất cả giáo viên đều đến bảo hộ nó à."
"Doanh Nhi, nhỏ đó thật sự là em gái cậu sao? Một chút cũng không giống, vẫn nên làm dã nhân đi, chạy đến trường học làm gì cho chướng mắt không biết?"
"Các cậu còn nói như vậy, tớ sẽ tức giận, em Tịch là em gái của tớ, cho dù các cậu là bạn bè của tớ, cũng không thể nói em ấy như vậy!"
Sắc mặt Mạnh Doanh có chút phẫn nộ, kỳ thật đáy lòng rất thoải mái, vừa mới bị ba chữ kia của Tô Mộc chặn đến khó chịu, hiện tại đều đã bị những lời mắng chửi Mạnh Tịch này tiêu trừ.
"Quên đi, chúng tớ giữ mặt mũi cho Doanh Nhi, sẽ không nói cái dã nhân kia nữa." "Đúng vậy, Doanh Nhi đừng tức giận, chúng tớ nói đều là sự thật, nhưng nếu cậu không muốn nghe, chúng tớ sẽ không nói."
"Hà tất bởi vì một cái dã nhân mà làm sứt mẻ tình nghĩa chị em chúng mình, Doanh Nhi, cậu cũng tránh xa cậu ta chút đi, lần trước cậu đã bị thương."
...
Mạnh Doanh ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn Tang Hạ và Tô Mộc ngồi cạnh nhau.
Hai người đó như thế nào dính với nhau?
Tang Hạ, mày thật là âm hồn không tan!
Lần trước làm trò trước mặt cô mắng anh trai, cho rằng như vậy là có thể khiến cho anh ấy chú ý sao? Anh trai là của cô! Ai cũng không thể cướp đi!
Chỉ là một đứa con gái của người hầu thôi, ha...
Tang Hạ cũng nghi hoặc nhìn Tô Mộc ngồi xuống bên cạnh mình.
"Mạnh Tịch tiểu thư, có phải cô giận dỗi Mạnh Doanh tiểu thư không?"
Trước khi phát điên lần này, Mạnh Tịch tiểu thư vẫn luôn cùng Mạnh Doanh tiểu thư như hình với bóng, hai chị em tình cảm rất tốt, hiện tại Mạnh Tịch tiểu thư khôi phục bình thường, hôm nay cũng không thấy hai người bọn họ đi cùng nhau. "Xem như vậy." Cô lười giải thích nhiều, coi là như thế đi.
"À." Tang Hạ đã hiểu gật đầu, không hỏi thêm câu nào.
Chương trình học buổi chiều nhanh chóng kết thúc.
Mạnh Nghiêu bởi vì có công việc đột xuất, gửi tin nhắn cho Tô Mộc, bảo cô ngồi xe cùng Mạnh Doanh về nhà.
Mạnh Doanh cũng nhận tin nhắn của Mạnh Nghiêu, nhưng khi tan học, cô ta thu dọn sách vở, tạm biệt bạn bè xong, lại không thấy bóng dáng Tô Mộc đâu cả.