Mạnh Tịch, chuyện này, em không nên đụng vào nữa." Thiên Qua nghiêm túc nói.
"Thầy giáo Thiên Qua, không ai có thể kiểm soát tôi." Tô Mộc chậm rãi mở miệng, bọn họ giao dịch thì giao dịch, ngoài giao dịch, bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì.
"Thù lao gấp đôi, sau này có phát hiện mang theo tôi." Có anh ở đấy, cũng có thể bảo vệ cô.
"Được." Không chút do dự đáp ứng.
Nhiệm vụ phụ chính là muốn trợ giúp anh tìm ra chân tướng, lúc Tô Mộc thu thập manh mối, còn có thể kiếm tiền, đối với cô mà nói, hữu dụng, cớ sao không làm.
Cô sảng khoái đáp ứng, đúng như trong dự liệu của Thiên Qua.
"Về chuyện PPT tối nay, tôi đã điều tra rõ ràng, là Mạnh Doanh."
Có thể tra ra, thật khiến Tô Mộc ghé mắt nhìn anh một cái, khẽ gật đầu: "Tôi biết. " Thiên Qua: "..."
Anh điều tra trong chốc lát, cuối cùng suy luận ra chân tướng, kết quả cô đã sớm biết.
Không hiểu sao trái tim nghẹn lại, giống như là bạn xem một nửa bộ phim, người bên cạnh giống như đã nhìn thấu hết cả bộ phim.
"Chuyện này, tâm tình của các bạn học bị kích động, có thể gây bất lợi cho em, gần đây em nên cẩn thận." Vốn muốn nói mình sẽ che chở cô, nhưng ngẫm lại, vẫn là không nên tự rước nhục vào mình.
"A, thật chờ mong bọn họ đối với tôi gây bất lợi nha." Như vậy cô có thể quang minh chính đại có một khoản vào sổ sách.
Thiên Qua: "..."
Anh suy đoán, cô lại có biện pháp kiếm tiền không đứng đắn nào đó, hy vọng những học sinh này không nên đưa đầu vào họng súng.
Nhưng hết lần này đến lần khác luôn có người muốn đưa đầu vào họng súng.
Sau bữa tiệc học thuật. Trong trường đủ loại bàn tán đều nhắm vào Tô Mộc.
Đăng những bức ảnh đó lên diễn đàn của trường, caption bên dưới mỗi tấm hình đều viết những lời mỉa mai.
Còn có video, treo trên trang web, còn đặc biệt chú ý ra một ít trọng điểm, toàn bộ bình luận đều là mưa đạn.
Và video cô đã từng phát điên gây thương tích bạn học, cho rằng nhà trường phải khuyên cô thôi học và tốt nhất nên đưa cô đến bệnh viện tâm thần.
...
Hầu hết các học sinh đều bình luận 'ngôn từ chính nghĩa', một số ít bình luận tích cực của bạn cùng lớp, tất cả đều bị nuốt chửng trong dòng chảy.
Nơi Tô Mộc xuất hiện, mọi người xung quanh đều tránh xa mười mét, lúc lên lớp, Tô Mộc nghe giảng, phòng học không có ai vào.
Ngoại trừ...
Tang Hạ.
"Mạnh Tịch tiểu thư, loại cảm giác hai người chúng ta bao trọn cả phòng học thật tốt." Tang Hạ nhìn phòng học trống rỗng, sảng khoái bắt chéo chân. "Bạn học Tang Hạ, hãy nghiêm túc nghe giảng!"
Giáo viên trên bục giảng tức giận, lý do học sinh không đến lớp cô đều biết, nhưng cô có thể làm gì? Chỉ có hai người, cô cũng phải lên lớp, không thể tức giận với vị thiên kim Mạnh gia kia, chỉ có thể hướng về phía Tang Hạ.
"Cô giáo, nhiều người trốn học như vậy, sao cô không đánh vắng bọn họ? Đãi ngộ khác biệt này của cô không cần rõ ràng như vậy chứ. "Tang Hạ giống như không cảm nhận được sự tức giận của giáo viên, thẳng thắn biểu đạt ý tứ của mình.
Giáo viên liếc nhìn cô và tiếp tục giảng bài.
Tang Hạ cúi đầu thè lưỡi.
Hừ! Muốn bắt nạt cô sao?
Có bản lĩnh đối với những người không đi học kìa.
Tang Hạ nhìn Tô Mộc đang cầm máy tính bảng bên cạnh, ngón tay thon dài của cô nhảy lên máy tính bảng, giống như chơi đàn dương cầm, đang diễn tấu một bản nhạc ưu mỹ. Mạnh Tịch tiểu thư là người tốt như vậy, tại sao cứ bị nhắm vào, những người này tất cả đều bị mỡ heo che mắt!
Mạnh Nghiêu cũng vậy, cô đã nhắn tin nói cho anh biết, anh cũng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn Mạnh Tịch tiểu thư bị bạo lực mạng trong trường học sao?
Nghĩ đến, cô lại tức giận đến nỗi soạn một đoạn tin nhắn dài gửi cho Mạnh Nghiêu.
Mạnh Nghiêu đang họp, nhìn thấy tin nhắn của Tang Hạ, còn có mấy biểu tượng bốc hỏa kia, bất đắc dĩ lắc đầu, trả lời tin nhắn cho cô.
Việc này anh cũng muốn quản, nhưng em gái nhà mình nói để em ấy tự mình giải quyết, anh cũng chỉ có thể chú ý chuyện này, chờ khi em gái không thể giải quyết, tùy thời thu thập tàn cục.