Thanh Diệp không rõ, vạn năm đã trôi qua, hắn cũng chưa từng động tâm, nhưng duy nhất chỉ có sau khi nhìn thấy tiểu Địa Tiên này, rõ ràng có mục đích tiếp cận hắn như thế, hắn vẫn bị trêu chọc.
Giống như hắn giam cầm bất an nhiều năm, thể xác và tinh thần như bèo trôi, đều sau khi gặp cô tìm được nơi thuộc về.
Trong cơ thể từng phút từng giây đều có hàn lệ âm u lạnh như băng nhào tới cắn nuốt hắn, tất cả đều tắt lửa chìm trong biển rộng.
Đây chính là số mệnh, hắn tồn tại trên thế gian vạn năm, cuối cùng quy về hai chữ định mệnh.
Mà Tô Mộc đối với Thanh Diệp trong nháy mắt cảm thấy bất lực.
Gϊếŧ không được, đánh không lại.
"Tiên Tôn, thân thể ngài tôn quý, tiểu khách điếm này cùng thân phận ngài không phù hợp."
Ngụ ý, nếu đã ghét bỏ, cho nên ngài mau đổi chỗ khác đi. "Bản tôn ngay cả ngươi cũng chấp nhận rồi, khách điếm này làm sao không thể tiếp nhận?"
Tô Mộc: "..."
Hiếm khi cô có cảm giác muốn khâu miệng hắn, bóp chết hắn.
"Tiên Tôn ủy khuất." Tô Mộc nhàn nhạt nói.
Thanh Diệp nghe giọng điệu không lạnh không nóng của cô, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, cả phòng đổi mới.
Hương vị thanh mát vờn quanh người, Thanh Diệp lười biếng ngồi xuống ghế của mình, nghiêng trán, cổ áo lỏng lẻo, mơ hồ có thể thấy được da thịt rắn chắc kia.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...
Lạc Nhan yên lặng túm lấy Thất Thất, che đi ánh mắt nó, lui ra ngoài.
Không thể ở chỗ này quấy rầy Thanh Thiển tỷ và tỷ phu.
Lạc Nhan cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó lỗ tai dựa vào cửa, muốn nghe được động tĩnh bên trong.
Nhưng mà nàng cho rằng mình đi vô thanh vô tức, kỳ thật Tô Mộc và Thanh Diệp đều chú ý tới. Lạc Nhan nghe bên trong không có động tĩnh, yên lặng trở về phòng mình.
-
Bên kia chưởng quầy ở Duyệt Thành nhân mạch khá rộng, sau khi nghe ngóng xong, liền nghe được vị trí của Mặc Thần Dật cùng Trịnh Mạch Nhi.
Mang theo người đi đòi nợ, Mặc Thần Dật nghe chưởng quầy nói một trận, tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Tất cả là nồi của hắn ta sao?
Cho dù hắn thiên phú dị bẩm như thế nào, được ưu ái như thế nào...
Tại Duyệt Thành này, hắn có việc phải làm, không thể đắc tội chưởng quầy thổ dân nơi đây, nếu không Duyệt Thành chống lại hắn, như vậy hắn muốn tìm khảm sư tốt chính là nửa bước khó đi.
Cuối cùng Mặc Thần Dật cắn răng nuốt máu mất mười hai viên tinh thạch cao cấp.
Làm cho hai người hận đến nghiến răng nghiến lợi, kết quả ngay cả một cái tên cũng không biết.
-
Sau khi dùng bữa tối xong, Tô Mộc ngồi xếp bằng vận chuyển linh lực.
Con ngươi vốn đang nhắm lại, bỗng nhiên cảnh tỉnh mở ra.
"Tiểu Địa Tiên, vẫn là bộ dáng nhắm mắt của ngươi mới tương đối đáng yêu." Khuôn mặt Thanh Diệp phóng đại xuất hiện trước mặt cô, đôi mắt phượng như nước chảy róc rách, thanh tẩy bộ dáng cô in trên đó.
Mặt ngoài gợn lưu thủy, tinh tế nhu hòa, phía dưới lại sâu thẳm giống như muốn làm cho người ta mất đi trong bóng tối mênh mông kia.
Tô Mộc khẽ nhìn, khẽ thở ra một hơi, nhưng vẫn bị Thanh Diệp phát hiện ra.
"Ngươi thở dài như vậy, là hổ thẹn dung nhan ngươi không bằng bản tôn sao?" Hắn nói, xúc cảm mềm mại trên tay làm cho tâm tình hắn thoải mái. Tô Mộc đưa tay hất bàn tay đang chà đạp khuôn mặt của mình.
"Tiên Tôn, thỉnh tự trọng." Nhìn bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng kia, ánh mắt nguy hiểm.
"Tự trọng? Tiểu Địa Tiên, quan hệ của bản tôn với ngươi, nên tự trọng như thế nào?" Thanh Diệp cúi người, cánh môi lướt qua trán cô.
Tốc độ của hắn quá nhanh, Tô Mộc còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm giác trên trán có một chút ấm áp, sau một khắc cả người cô cũng bị hắn ôm vào trong ngực.
Tô Mộc không có sức chống cự: "..."
Thế giới huyền huyễn chết tiệt!
***
T: Tính xong 5 chương mới đăng tiếp, mà edit chương này xong lại muốn đăng cho các nàng cảm nhận sự soft này của anh một chút.