Đây không phải lần đầu tiên Con Thỏ gọi tôi như vậy.
Lúc trước có một lần nửa đêm cậu ta nhắn tin quấy rầy giấc ngủ của tôi, lúc xin lỗi cũng gọi tôi như vậy, sau này tôi cũng không nhớ lắm, hình như cũng có gọi qua một hai lần gì đó.
Tôi nghĩ Con Thỏ nhỏ tuổi hơn tôi nên gọi như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng hiển nhiên Phó Chi Hành có chút khó chịu. “Một người bạn của em.” Tôi nói. “Bạn nào?” Phó Chi Hành hỏi. “Biết nhau cách đây không lâu, chắc anh không biết đâu.” “Mới quen biết nhau mà lại gọi em như vậy à.” Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Không biết chừng mực.” Tôi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nói: “Không ngờ anh cũng biết nói ra hai chữ này.” Phó Chi Hành nghẹn một chút, có lẽ biết mình đuối lý nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Tôi cầm di động trả lời tin nhắn của Con Thỏ: [Vẫn chưa ngủ, sao vậy?] Hơn nửa đêm Thỏ Tử tìm tôi hơn phân nửa là muốn tâm sự chuyện tình yêu thầm kín.
Quả nhiên cậu ấy trả lời lại rất nhanh: [Tôi ngủ không được.] [Hôm nay người ấy cùng người khác đi chơi, hơn nữa còn muốn ở ngoài qua đêm.
Tôi không thể không suy nghĩ về chuyện này.] Trong đầu tôi không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh bộ dáng ủ rũ của Con Thỏ, nhưng chỉ yếu đuối một giây thôi, giây sau đã trở mặt và ném ra mấy câu hỏi đáng đánh: [Nếu bạn trai của anh đi chơi lêu lổng qua đêm bên ngoài cùng người khác thì anh có suy nghĩ lung tung không?]
Bạn trai của tôi… Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Chi Hành đang sắp xếp lại mền gối, vô ý quay sang nhìn trộm bắt gặp ánh mắt của tôi thì quay đầu đi vờ như không có việc gì. [Không, suy nghĩ nhiều mệt đầu.] Tôi nói: [Cậu mau đi ngủ sớm đi.”] Con Thỏ gửi một biểu cảm khóc lóc qua, nói: [Ngủ không được… Mỗi lần tôi cảm thấy có một chút hy vọng thì y như rằng sẽ có người khác nhanh hơn tôi một bước.
Tôi không biết nên làm gì bây giờ.] Nhanh hơn một bước? Chẳng lẽ Con Thỏ hiểu lầm Thẩm Nam Tự cái gì rồi.
Hôm nay cùng nhau chơi trò chơi, nghe họ nói chuyện với nhau về việc phân lều, người bạn ngủ chung lều với Thẩm Nam Tự thẳng còn hơn ruột ngựa nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. [Không có đâu.] Tôi kiên nhẫn an ủi Thỏ Tử: [Đừng nghĩ nhiều.] [Thật không?] Thỏ Tử hỏi. Tôi lấy hết sự kiên nhẫn dỗ trẻ con ra nói: [Thật, tôi bảo đảm.] Yên lặng một lát, rốt cục Thỏ Tử cũng yên tĩnh: [Được rồi… Tôi tin anh.
Ngủ ngon.] Bỏ di động xuống, tôi lặng lẽ thở dài một hơi, còn chưa kịp làm gì thì cả người đã bị Phó Chi Hành đẩy ngã xuống giường, sau đó một bóng người đè lên, che khuất ngọn đèn trên đầu tôi. “Nói chuyện gì mà lâu vậy?” Phó Chi Hành thấp giọng hỏi. Khoảng cách giữa Phó Chi Hành và tôi rất gần, đến mức tôi có thể nhìn thấy rõ hình bóng mình phản chiếu trong mắt hắn.
Theo phản xạ tôi cử động muốn thoát ra nhưng hắn giữ tôi rất chặt khiến tôi không tài nào nhúc nhích được. “Không có gì.
.
.” Nói chưa dứt câu thì một nụ hôn đã hạ xuống trên môi tôi. Nhưng có lẽ không thể gọi đây là nụ hôn vì Phó Chi Hành không hề hôn tôi mà hắn chỉ cắn một cái không nhẹ không nặng lên môi tôi.
Phó Chi Hành hơi dùng sức, một loại tê dại xe lẫn đau đớn từ môi truyền đi khắp toàn thân tôi. “Ưm… Phó Chi Hành…” Tôi khẽ vùng vẫy, lại bị hắn nắm chặt tay ấn lên đỉnh đầu, sau đó là một nụ hôn sâu hạ xuống. Giống như vừa xin lỗi vừa trấn an, Phó Chi Hành cực kỳ nhẫn nại liếm hôn từng chút một nơi hắn vừa cắn.
Cảm giác đau đớn dần dần tiêu tán, biến thành từng trận ngứa ngứa, tôi cảm thấy hơi khó thở, trước mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước mơ hồ. Đến tận khi hô hấp khó khăn Phó Chi Hành mới chịu buông tôi ra, đồng thời tôi cũng cảm nhận nơi nào đó trên cơ thể hắn có biến hóa, rục rà rục rịch như muốn thăm dò cái gì đó. Tôi vốn không quá ham thích loại chuyện này, tôi có thể hiểu phản ứng của Phó Chi Hành nhưng tôi không muốn miễn cưỡng bản thân làm chuyện ấy. May mà Phó Chi Hành đã chống tay đứng dậy trước khi tôi từ chối, kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng tôi, nói: “Mặc dù anh rất muốn làm nhưng nơi này quá đơn sơ.” Nói xong hắn ôm mặt hôn lên trán tôi một cái: “Không được miễn cưỡng cục cưng của anh.” Tuy Phó Chi Hành thường xuyên phạm lỗi nhưng đến tận bây giờ vân chưa từng cưỡng ép tôi làm bất cứ điều gì, vì lý do này nên lúc ở cạnh hắn tôi cảm thấy rất yên tâm.
Tôi chống giường ngồi xuống, hỏi: “Anh có cần em…” “Không cần, cứ để nó yên tĩnh lại, một chút là ổn thôi.
Nhưng nói thật thì có em ở trong này nó không dễ bình tĩnh lại đâu.” Phó Chi Hành nửa đùa nửa thật nói, sau đó dùng mũi cọp cọ vào gáy tôi, khàn giọng nói: “Không phải em thật sự chờ đến khi kết hôn mới cho anh chạm vào đấy chứ?” Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Cũng không hẳn, chỉ là hiện tại em không quá muốn…Xin lỗi.” “Nói bậy bạ cái gì đó.” Phó Chi Hành xì một tiếng, nhéo nhéo mũi tôi, nói: “Đã là người của anh rồi, có chạy cũng không thoát đâu.” Tôi hé miệng muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Hôn nhân sẽ biến hai người trở thành vật sở hữu của nhau sao? Tôi cũng không biết.
Tôi cũng không cho rằng Phó Chi Hành là của tôi hoặc sẽ là của tôi, cũng giống như không nghĩ rằng tôi là của hắn.
Những người bị hôn nhân ràng buộc chỉ sợ rằng đều tự nguyện trao dây thừng vào tay đối phương. Mượn danh nghĩa của tình yêu. Theo kế hoạch ban đầu thì sáng ngày hôm sau cả nhóm sẽ đi ngắm mặt trời mọc, nhưng vì đêm hôm trước uống rượu, hơn nữa còn chơi đến tận khuya nên sáng hôm sau không ai dậy sớm nổi, đến khi mọi người lục tục tỉnh dậy thì đã sắp đến giữa trưa. Phó Chi Hành thích ngủ nướng, ôm chặt lấy tôi không cho dậy nên chúng tôi là hai người cuối cùng đi ra ngoài. Chu Hàng và những người khác chuẩn bị bữa sáng đơn giản, tiện đường sang lều cách vách gọi nhóm người Thẩm Nam Tự cùng nhau ăn sáng, lúc tôi bước ra thì thấy Thẩm Nam Tự đang đi ở sau cùng. “Chào anh.” Thẩm Nam Tự mỉm cười chào tôi, làm như không nhìn thấy Phó Chi Hành đang đứng sau lưng tôi. “Chào.” Tôi cũng mỉm cười đáp lại: “Tối qua ngủ ngon không?” “Cũng không tệ, còn anh thì sao?” “Tôi cũng vậy.” Tôi chợt nhớ ra hôm nay không phải ngày nghỉ, hỏi: “Hôm nay các cậu không cần đến trường sao?” “Đúng lúc hôm nay không có tiết.” Thẩm Nam tự nói: “Chiều quay về có một lớp về luật hôn nhân.” Nói xong cậu ta nhìn thoáng qua Phó Chi Hành sau lưng tôi, nói: “Môn này tôi học rất khá, sau này nếu cần cứ tìm tôi.” Tôi chưa kịp mở miệng thì Phó Chi Hành đã nhẹ nhàng nói: “Không cần, chúng tôi có luật sư riêng.” Thẩm Nam Tự cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ đùa một chút thôi.” Buổi chiều mọi người đều phải quay lại làm việc, ăn sáng xong lập tức chuẩn bị dọn dẹp quay trở về.
Tôi ngồi vào xe, thắt dây an toàn, quay đầu thấy vài người trong nhóm sinh viên đang vây quanh phía sau chiếc xe, châu đầu ghé tai không biết đã xảy ra chuyện gì. Lát sau Chu Hàng chạy qua xem thử, bàn bạc với họ một hồi lâu mới chạy về nói: “Xe của bọn họ hỏng rồi, tớ vừa gọi điện kêu một chiếc xe tải tới.
Đúng lúc chúng ta có ba chiếc xe, cho họ mượn một hoặc hai chiếc về trước đi.” Nhóm người của Thẩm Nam Tự có tận chín người mà chỉ lái có hai xe, xem ra tạm thời chỉ có thể quyết định như vậy. Tôi và Phó Chi Hành xuống xe qua đó xem thử, chiếc xe bị hỏng chỉ là một chiếc ô tô gia đình bình thường.
Tôi không am hiểu về máy móc nên nhìn cũng không hiểu gì, Phó Chi Hành một thân công tử nhà giàu cũng chỉ biết đứng nhìn, không biết mở nắp capo lên để kiểm tra, đám sinh viên lại càng không thể trông cậy vào, chỉ có thể đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn.
“Bỏ đi, cứ đi trước đi.” Chu Hàng vung tay: “Ở đây thứ nhất không có dụng cụ thứ hai không có thợ sửa xe, có xem cũng vô dụng.” Tôi cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn về phía tôi, quay đầu thì thấy Thẩm Nam Tự đang nhìn tôi như muốn nói gì đó. Tôi có chuyện muốn nói với cậu ta nên thử hỏi: “Cậu ngồi xe của chúng tôi nhé?” Thẩm Nam Tự hơi sững người ra một chút, sau đó khẽ thở phào, nở nụ cười có áy náy: “Được, cảm ơn anh.” “?” Phó Chi Hành quay đầu, nhìn Thẩm Nam Tự, rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt hiện rõ hai chữ “Tại sao”.
Nhưng lời nói đã nói ra, tôi chỉ có thể vờ như không thấy, xoay người đi ra xe đang đậu đằng xa. “Xin lỗi, lại làm phiền anh rồi.” Thẩm Nam Tự ngồi vào xe nói. Tôi nhìn cậu ta qua kính chiếu hậu, nói: “Không sao, dù sao cũng tiện đường mà.” Ô tô đang chạy bỗng thắng gấp khiến tôi và Thẩm Nam Tự chao đảo một chút.
Đầu tôi đập vào lưng ghế phía trước, theo phản xạ cau mày quay đầu nhìn Phó Chi Hành. “Xin lỗi.” Phó Chi Hành sờ sờ mũi nói: “Chiếc xe ngu ngốc này.” “Không sao.” Thẩm Nam Tự lên tiếng, sau đó nhìn tôi hỏi: “Anh không sao chứ?” Tôi lắc đầu: “Không sao.” Xe của Phó Chi Hành rất lớn, nhưng đóng cửa xe lại vẫn có cảm giác xấu hổ như đang ở trong một không gian hẹp.
Tôi cảm giác được mạch nước ngầm trong không khí xung quanh bắt đầu hoạt động, không thể phân biệt được ánh mắt của người bên cạnh và người phía sau ai đang nhìn ai. “Chi Hành.” Tôi không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Nhìn đường.” Lúc này Phó Chi Hành mới thu hồi lại ánh mắt, miễn cưỡng ừ một tiếng. “Hôm nay trở về anh có kế hoạch gì không?” Có lẽ để giảm bớt sự xấu hổ nên Thẩm Nam Tự chủ động nói chuyện phiếm với tôi. Tôi nghĩ một chút rồi nói: “Xử lý một số công chuyện, những việc khác chắc để sau rồi tính.” “Tôi hôm qua trước khi ngủ tôi ngồi ngoài lều ngắm sao.” Thẩm Nam Tự nhìn tôi qua kính chiếu hậu, khuôn mắt mang theo nét cười nhàn nhạt: “Sau đó tôi ngửi thấy mùi hương của hoa linh lan trên người anh bỗng trong đầu tôi hiện lên một giai điệu mới.” Giọng nói của Thẩm Nam Tự cũng giống hệt như con người cậu ta, bình thản như một làn gió nhẹ thoảng qua. “Lúc đó không có đàn piano bên cạnh nên tôi chỉ có thể viết ra trên giấy, chờ đến khi trở về tôi hoàn thành xong sẽ trình bày cho anh nghe.”.