Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

182: Bàn Tay Bí Ẩn


trước sau

Triệu thị đành phải im lặng.

Triệu thị không ngờ tới Hương Phiến sẽ tự mình tìm tới cửa, nhưng người mà nàng ta tìm không phải là Thẩm Nguyệt mà là bản thân.

Bà ta cũng biết từ sau khi Hương Phiến một bước nhảy vọt lên thành tam phu nhân trong phủ vẫn luôn không tranh giành cướp đoạt, ngược lại còn qua lại khá gần gũi với công chúa, bà ta liền vơi bớt chút cảnh giác với nàng ta.

Hương Phiến hẹn gặp Triệu thị tới một nơi vắng bóng người sau vườn hoa.

Triệu thị vừa nhìn thấy nàng ta đã thi lễ liền nhưng lại được Hương Phiến đỡ đứng lên: “Triệu mụ là người làm lâu năm trong phủ, ta thực sự không dám nhận lễ lớn như vậy”.

“Không biết tam phu nhân gọi lão nô tới là có chuyện gì?”, Triệu thị đúng mực đáp: “Nếu phu nhân thực sự có chuyện có thể tới tìm công chúa”.

“Có vài lời ta không tiện nói trước mặt công chúa, chỉ có thể thông qua Triệu mụ mới được. Chắc Triệu mụ đã biết những ngày này tướng quân hằng đêm vẫn ở lại Hương Tuyết Uyển?”

“Tướng quân cưng chiều tam phu nhân là sự may mắn của tam phu nhân”.

"Người ngoài chỉ nghĩ là ta có phúc nhưng ta lại biết trong lòng tướng quân lại vô cùng khốn khổ”.

Triệu thị ngẩn người: “Sao phu nhân lại nói vậy?”

Hương Phiến nhìn thẳng Triệu thị nói ngắn gọn: “Triệu mụ, e rằng trong lòng tướng quân đã có hình bóng của công chúa rồi”.

Triệu thị không hề biết những lời mà Hương Phiến nói vào đêm hôm trước tại Trì Xuân Uyển vì vậy lúc này có chút phản ứng không kịp.

Hương Phiến nói tiếp: “Thành thật mà nói, tuy rằng tướng quân nghỉ lại Hương Tuyết Uyển nhưng đêm đêm khi trằn trọc lại gọi tên cúng cơm của công chúa. Đây…cũng là một việc tốt đối với phủ tướng quân, Triệu mụ cho rằng thế nào?”

Triệu mụ đáp: “Tam phu nhân rốt cuộc muốn nói gì?”

“Ta có một yêu cầu quá đáng, công chúa đối đãi với ta không bạc, bây giờ cũng đã đến lúc ta đền ơn người rồi, mong Triệu mụ giúp ta toại nguyện”.

Nói đoạn Hương Phiến liền muốn cong gối quỳ xuống, Triệu mụ vội vã đỡ lấy nàng ta: “Tam phu nhân đừng làm vậy!”

Hương Phiến đáp: “Công chúa nhân nghĩa, ngày nay lại vì tướng quân sinh được con trai, là chủ mẫu lo liệu việc nhà trong phủ tướng quân này, theo lý danh xứng với thực.

Ngày trước tướng quân yêu chiều nhị phu nhân, khiến công chúa bị lạnh nhạt không biết làm thế nào, nhưng hiện tại nhị phu nhân thất thế, đây là thời điểm thuận lợi để tướng quân và công chúa gương vỡ lại lành.

Không lẽ Triệu mụ không muốn thấy tướng quân và công chúa phu thê ân ái, mẹ hiền con thảo sao? Nếu công chúa thực sự là đương gia chủ mẫu danh xứng với thực, ta cũng sẽ thực lòng tin phục, nếu để nhị phu nhân độc chiếm tất cả, phủ tướng quân còn ra dáng vẻ gì nữa đây?”

Lời của Hương Phiến không phải là không đánh trúng nỗi sầu lo trong lòng Triệu thị.

Công chúa mới chính là vợ lớn mà tướng quân danh chính ngôn thuận rước về.

Triệu thị vẫn luôn muốn gán ghép nhưng vài lần đều thất bại, xém chút còn gây ra hậu quả không thể cứu vãn do đó bà ta bất kể thế nào cũng không dám thử lại lần nữa.

Hương Phiến thấy bộ dáng chần chừ này của Triệu mụ liền khích lệ: “Trước kia là trước kia, trước kia tướng quân không động lòng với công chúa, nhưng bây giờ thì khác, tướng quân đã rung động rồi, há còn có thể làm tổn thương công chúa lần nữa? Có lẽ Triệu mụ cũng không muốn thấy tướng quân và công chúa cả đời này đều ở tình thế giằng co với nhau như vậy, tướng quân không giành được chỉ càng thêm ngã lòng mà thôi”.

“Những điều phu nhân nói lão nô đều hiểu được”, Triệu thị thở dài: “Thế nhưng công chúa tính tình quyết liệt, cho dù tướng quân có gạt bỏ thể diện xuống nước cũng sẽ không chấp nhận, hai người họ sao có thể gương vỡ lại lành đây?”

“Triệu mụ đừng quên bọn họ còn có một đứa con chung, máu thịt của chính mình, một giọt máu đào hơn ao nước lã, sao có thể dễ dàng bị phủi sạch như vậy? Ta cho rằng chỉ cần chúng ta thuận nước đẩy thuyền, chắc chắn có thể nước chảy thành sông”.

"Thuận nước đẩy thuyền như thế nào?"

Lời lẽ của Hương Phiến xác đáng nên bà ta chẳng mảy may nghi ngờ động cơ tác hợp công chúa cùng tướng quân của nàng ta.

Xét cho cùng nàng ta lâu nay chưa từng đứng ở thế đối địch với Thẩm Nguyệt, bản thân cũng đạt được không ít lợi ích từ chỗ công chúa.

Triệu thị thầm nghĩ, Hương Phiến nhất định cho rằng công chúa cùng tướng quân hoà hợp lại sẽ càng tốt hơn so với việc Liễu Mi Vũ và tướng quân ở bên nhau, bằng cách này, nàng ta sẽ chỉ nhận được thêm một phần trợ giúp, bớt đi một chút uy hiếp.

Vì muốn đàn áp Liễu Mi Vũ, Triệu thị cảm thấy Hương Phiến chắc chắn là thật lòng thật dạ.

Hương Phiến lấy từ trong tay áo ra hai lọ thuốc nhanh nhẹn nhét vào tay Triệu thị, thấp giọng nói: “Lọ màu lam này là thuốc mê thông thường dùng cho Ngọc Nghiên và nhị nương trong viện, màu đỏ dành cho công chúa, là thuốc kích dục”.

“Cái này…”, Triệu thị trợn mắt kinh ngạc, vội vàng đẩy ra.

Nhưng Hương Phiến đã nắm chặt lấy tay bà tay: “Triệu mụ à bà nghe ta nói, ta không có ý hại bọn họ, chỉ là thực sự muốn giúp tướng quân một tay. Chỉ cần Ngọc Nghiên và Thôi nhị nương bị hạ thuốc, đợi công chúa kích tình khó chịu, Triệu mụ liền dẫn dụ tướng quân tới.

Tướng quân và công chúa là phu thê danh chính ngôn thuận, đều đã có con rồi nên chuyện sinh hoạt phu thê là bình thường. Tục ngữ có câu ‘đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa’, đợi thời cơ chín muồi, còn có rạn nứt nào mà không thể hóa giải?”

“Nhưng chuyện này…”

“Nếu không đi bước này, e rằng bọn họ còn tiếp tục bế tắc như hiện nay. Sau khi công chúa và tướng quân trải qua một đêm mặn nồng nhất định sẽ mềm lòng, tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ của tướng quân. Triệu mụ chỉ cần cẩn thận một chút, hoàn thành chuyện này một cách thần không biết quỷ không hay thì sẽ không ai biết được”.

Hương Phiến cứng rắn ép Triệu thị cất hai lọ thuốc đi.

Triệu thị cầm trên tay giống như đang nắm hai củ khoai nóng bỏng.

Hương Phiến nói tiếp: "Triệu mụ, ta đã dốc cạn tâm can rồi, việc còn lại bà hãy tự mình cân nhắc”.

Nàng ta tha thiết nhìn Triệu mụ: “Nếu Triệu mụ không thể thì cứ coi như ta chưa từng nói gì, bà tự xử lý thuốc này là được. Triệu mụ, tuyệt đối đừng để kẻ khác biết được là ta đưa cho bà thuốc này, nếu không tướng quân công chúa nổi cơn thịnh nộ nhất định sẽ đánh chết ta. Bất luận thế nào chúng ta cũng đều hy vọng hai người họ có thể hòa hợp”.

“Nể tình phần lòng tốt này của phu nhân ta sẽ không nói ra”.

Triệu thị thấp thỏm trở lại Trì Xuân Uyển, trong lòng không ngừng xoắn xuýt về hai lọ thuốc này, không biết phải làm thế nào mới tốt.

Bà ta rất muốn công chúa và tướng quân xóa bỏ những thù hằn trước kia, đây vẫn luôn là mong ước lớn nhất canh cánh trong lòng bà ta.

Mỗi ngày nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận tại Trì Xuân Uyển bà ta liền nghĩ tới nếu tướng quân cũng góp mặt trong đó thì sẽ vẽ lên khung cảnh người một nhà quây quần hạnh phúc biết bao.

Nếu mọi thứ có thể diễn ra suôn sẻ như những gì Hương Phiến nói, sau khi thuận nước đẩy thuyền có thể khiến hai người hàn gắn lại, vậy bà ta sẵn sàng mạo hiểm thử một phen.

Đứa bé lớn lên từng ngày, không thể cứ tiếp diễn như vậy mãi được.

Triệu thị cho rằng trái tim người phụ nữ dù cứng rắn tới đâu cũng chỉ là một miếng thịt.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây